Actions

Work Header

Alice in Vamderland

Chapter 7: Cấm kị

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

Đã hai tuần trôi qua và Minh Phúc dần phải chấp nhận rằng cậu sẽ phải ở nơi này khá lâu nữa. Ban đầu Phúc còn cố gắng chống trả hắn bằng cách tuyệt thực để phản đối. Nhưng chỉ sau 2 ngày thấy cậu nhất định không đụng vào một chút thức ăn nào thì hắn chỉ nói một câu thôi vậy mà đã đủ làm Minh Phúc phải chấp nhận gần như ngay lập tức

_ Ta giao cho em 15 người hầu, cứ một ngày em phản kháng thì sẽ có một cái đầu bị chặt xuống. Chấp nhận hoặc nhìn từng người một chết trước mặt mình thì tùy em.

Lúc hắn nói, bàn tay đẹp đẽ vẫn bình thản cắt miếng thịt bò trên đĩa, giống như việc giết một người đối với hắn chỉ giống như dẫm một con kiến vậy. Và dựa trên những gì Minh Phúc đã tiếp xúc cũng như ánh mắt run sợ của người hầu trong lâu đài này thì cậu biết rằng hắn không hề nói đùa.
Đức Vua thong thả cắt thịt rồi phẩy tay cho người hầu bê đến phía Phúc đang ngồi. Mặc dù cả hai bọn họ đang ngồi trong một phòng ăn vô cùng xa hoa với rất nhiều nến và đèn nhưng Minh Phúc vẫn cảm thấy lạnh vô cùng. Cậu đưa mắt nhìn đôi tay run rẩy của cô hầu gái vừa đặt đĩa xuống trước mặt mình mà khó xử, chấp nhận đồng nghĩa với việc không biết khi nào mới được về. Mà không chấp nhận thì cậu chắc rằng con dao bằng bạc khi nãy hắn cắt thịt bò cho cậu sẽ được dùng để tước đi mạng sống của một người vô tội khác…

Hắn hơi mất kiên nhẫn, việc phải chờ đợi quyết định của cậu trong khi chính bản thân đã đoán được câu trả lời làm hắn phát bực. Đức Vua đứng dậy, đi nhanh về phía Minh Phúc, hắn xiên cây nĩa vào miếng thịt rồi đưa đến trước mặt cậu,

_ Nói A đi nào

Đôi môi quyến rũ hơi mỉm cười nhưng cậu chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm đang dần tối lại vì mất kiên nhẫn, đồng thời lúc đó cũng có một tên lính canh đặt sẵn con dao lên cổ của cô hầu gái vừa bưng đồ ăn cho cậu rồi. Minh Phúc khẽ nuốt nước bọt, cũng như nuốt xuống tất cả những câu phản kháng đã dâng lên đến tận lồng ngực mình mà há miệng ra để hắn đút cho cậu. Hành động ngầm chấp nhận này làm hắn khá hài lòng, Đức Vua đưa tay ra xoa đầu cậu, khen ngợi

_ Ngoan lắm

Nói rồi hắn phẩy tay cho đám người hầu tiến lên phục vụ Minh Phúc còn bản thân thì bước nhanh ra ngoài, không quên dặn dò

_ Ta sẽ gặp lại em ở phòng nhạc

.

.

.

“ Thực ra hắn cũng đâu có tệ lắm…”

Minh Phúc ngồi thơ thẩn bên cửa sổ, ngắm nhìn đôi chim họa mi đang đùa nghịch với nhau mà nghĩ về hai tuần vừa qua của mình. Thật ra hắn cũng không hành hạ gì cậu mà chỉ yêu cầu cùng hắn đọc sách, vẽ tranh rồi đánh đàn gì đó thôi. Tiếp xúc lâu dần thì cậu cũng nhận ra người này thật sự rất giỏi, cũng rất am hiểu về nghệ thuật và có khá nhiều điểm chung với Phúc. Mỗi khi ở cùng hắn cậu giống như tìm được một tri kỷ vậy, cậu có thể nói chuyện với hắn hàng giờ mà không chán về đủ thứ trên đời mà cả hai cùng hứng thú.

Nhưng mà…

Minh Phúc thở dài lần thứ mười mấy trong ngày, mấy hôm nay ánh mắt hắn nhìn cậu lạ lắm. Ánh mắt chứa đựng những cảm xúc mà Phúc không dám gọi tên, có ham muốn, có một chút si mê nhưng nhiều nhất vẫn là…

_ Thưa cậu Phúc,

_ Ah, tôi đây

_ Nước đã chuẩn bị xong ạ, mời cậu à anh Phúc đi tắm ạ.

_ Cảm ơn Khánh nha

Minh Phúc rút lại dòng suy nghĩ rối rắm của mình rồi đi theo Tổng quản của lâu đài. Hai tuần là đủ để cậu làm quen với mọi người trong lâu đài này, đặc biệt là Khánh - tổng quản lâu đài. Khánh kém Phúc 2 tuổi và đã làm việc rất lâu ở đây rồi. Trái với sự xa cách ngày đầu thì bây giờ cả hai khá thân, Phúc cũng đã coi Khánh trở thành người bạn thứ 3 của mình ở nơi này rồi. Ở nơi cậu sống trước kia bởi thân phận con trai Bá tước mà Phúc gần như không có một người bạn đúng nghĩa, vì vậy Phúc trân trọng những người bạn này lắm lắm.

“ Không biết Neko và Bảo đang ở đâu nhỉ”

Phúc dựa vào thành bể mà nhớ về hai người bạn đã lâu không được gặp của mình. Đúng là lâu đài của Đức Vua có khác, bể tắm cũng phải to gấp vào chục lần cái bồn tắm ở nhà cậu, đã vậy còn có nước khoáng nữa chứ. Làm Phúc cứ muốn ngâm mãi thôi. Đặc biệt người hầu hôm nay còn rải thêm cánh hoa hồng khiến cho nước tắm đượm hương hoa làm Minh Phúc không muốn lên bờ chút nào.

Đang trong lúc Minh Phúc líu lo ngân nga mấy câu hát cậu học được từ mẹ mình thì có một bóng dáng cao lớn đang lặng lẽ rẽ nước đi đến gần cậu. Minh Phúc mải ngắm trăng nào hay biết, chỉ đến khi một vòng tay rắn chắc ôm chầm lấy cậu từ đằng sau thì Phúc mới giật mình quay lại. LÀ HẮN!!

Vốn dĩ hắn định chờ Phúc tắm xong rồi mới gặp cậu, nhưng hôm nay lúc đi săn có chút bẩn, mà hắn thì thích sạch sẽ, vì vậy thay vì chờ đợi thì Đức
Vua quyết định tắm luôn. Và khi nhìn thấy bờ lưng tuyết trắng cùng cặp mông căng tròn ẩn hiện kia, hắn chợt hơi tiếc vì tới bây giờ mới tắm chung với cậu..

Minh Phúc toan định lùi lại thì đã bị hai cánh tay như gọng kìm giữ chặt. Hắn vòng tay ôm lấy eo cậu, hơi thở hắt ra vì độ mềm mại truyền đến. Một tay hắn ôm eo cậu, tay còn lại giữ chặt lấy cằm của Phúc mà bắt cậu nhìn thẳng vào hắn. Ngón tay thon dài miết lấy bờ môi hồng xinh kia rồi không để cho Phúc kịp chuẩn bị mà hôn xuống. Nụ hôn của hắn cũng giống như chủ nhân của nó vậy, hung hăng bá đạo không để cho người bên dưới có thể kịp chạy trốn. Hắn kéo cậu sát hơn vào người mình mà tiếp tục mút mát lấy đôi môi của Minh Phúc.

Ngọt, ngọt quá. Vì sao môi cậu lại ngọt đến vậy? Không biết bên trong miệng cậu có ngọt không nhỉ?

Nghĩ là làm,hắn mặc kệ tay cậu đang đấm thùm thụp vào ngực mình mà cắn lấy môi dưới của Minh Phúc buộc cậu phải hé môi để cho lưỡi hắn tiến vào. Quả là không phụ sự kỳ vọng của hắn, bên trong miệng Phúc thậm chí còn thơm và ngọt hơn bên ngoài rất nhiều. Cái lưỡi đói khát của hắn tham lam sục sạo khoang miệng người trong tay, lướt qua hàm răng trắng mà mỗi lần cười với hắn đều khoe ra hai chiếc răng cửa đáng yêu tệ. Lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi cậu, ép cậu phải đáp lại hắn trong bất lực. Tay hắn cũng không hề rảnh rỗi mà chu du dọc người Phúc, xuýt xoa vì sự mềm mại mà nó cảm nhận được. Nhận thấy Phúc đang hơi lả đi vì thiếu khí, hắn tiếc nuối dời môi cậu ra rồi ngay lập tức ngậm lấy cần cổ trắng ngần của Phúc mà mút mát. Hắn kéo hai tay cậu qua sau đầu rồi áp sát Phúc vào thành bể tắm để cho cậu không thể giãy giụa nữa, để hắn mặc sức tung hoành.

Minh Phúc dùng hết sức giãy giụa khỏi gọng kìm của người kia. Nhưng dù cậu cố gắng đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn chẳng thể thoát khỏi sự giam giữ của hắn. Cậu chợt nhận ra, khi còn ở nhà thì bị giam hãm trong cái gọi là nghĩa vụ gia tộc. Kể cả khi đến một nơi xa lạ như vậy, Phúc cũng vẫn chẳng thể có được tự do.

Minh Phúc bỗng nhiên thấy mệt quá..

Phía bên dưới ngực cậu, hắn vẫn say xưa liếm cắn. Thân thể Phúc giống như một chất gây nghiện hạng nặng khiến cho hắn không thể dứt ra nổi. Mà hắn cũng chẳng muốn dứt ra chút nào.

Chợt.

Tách...

Một giọt chất lỏng nóng hổi bỗng rơi lên má của hắn, ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng đó là nước mắt, nhưng khi ngẩng lên thì cậu thật sự làm hắn ngỡ ngàng.

Là máu của Phúc

Đỏ rực

Thật chói mắt

_ NGƯỜI ĐÂU????

Notes:

Nghĩ gì ông già ăn được em yêu sớm vậy :)))
Khi nào ổng được ăn ẻm thì tui mới nói tên ổng :)))))
Còn bà nào hóng k ạ...