Work Text:
Bạn đã từng nghe cụm từ này chưa?
Đêm tối của Linh Hồn
Bạn không biết ý nghĩa của nó sao?
Để xem nào, theo tôi biết thì nó là giai đoạn mà chúng ta sẽ hoàn toàn mất kết nối với con người bên trong chúng ta. Dễ hiểu hơn, đó là giai đoạn hay còn gọi là khoảng khắc mà chúng ta hoàn toàn cảm thấy lạc lõng, tuyệt vọng và u uất.
Hm? Tại sao tôi lại đề cập đến cụm từ này à? Có lẽ tôi đang ở trong giai đoạn đó chăng hoặc cũng có thể là do đó là lời nhắn cô ấy muốn gửi tới tôi?
Đừng làm vẻ mặt như đang hoài nghi cũng như ngơ ngác đó chứ.
Tiếng cười khúc khích nối theo từng tiếng bước chân vang vọng trong đêm tối.
Đừng lo, tôi chỉ muốn hỏi bạn một câu đơn giản thôi.
Dáng người ẩn sau màn đêm khẽ lay động, như thể một kẻ săn mồi đang chờ đợi thời cơ thích hợp để vồ lấy con mồi.
Tôi rất hy vọng bạn sẽ trả lời cho tôi biết bạn nghĩ gì về “Đêm tối của Linh Hồn”?
Sắc đỏ toả sáng trong đêm để lại sự nguy hiểm rình rập cho bất kỳ ai thả lỏng sự cảnh giác
Tại sao tôi lại muốn biết à? Có lẽ đó là câu hỏi mà tôi vẫn chưa có được câu trả lời cho cô ấy chăng?
—————————
Bóng tối bao phủ lấy một nửa thế giới, tạo nên một không gian giá lạnh mà hoang vắng đến lạ thường tại khu phố mà họ đang sống.
Thường xuyên tại những địa điểm này sẽ có những khu chợ, hoặc họp đêm được hoạt động xuyên suốt cho đến khi ánh nắng ban mai ló dạng.
Chỉ có điều đêm nay thật kỳ lạ khi chẳng còn những ánh đèn rực rỡ cùng với tiếng reo hò vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch.
Tuy nhiên, dù cho chúng không hoạt động không có nghĩa là sẽ không có những con người lạc lối trong những chốn ăn chơi đêm khuya khác.
Điển hình là ẩn sâu trong cánh rừng kia, vị bác sĩ trẻ với mái tóc xám nâu đi đứng có chút loạn choạng mà khó khăn nắm lấy tay nắm cửa để tra chìa khoá vào.
Mà nguyên nhân hoàn toàn dẫn tới điều này là do tâm trạng của Vita có chút không tốt nên đã uống quá nhiều so với dự định ban đầu.
Điều này có lẽ là phải nhắc đến một bệnh nhân mà cô đang chữa trị.
Một đứa trẻ mắc cùng căn bệnh giống Seele, chìm vào sâu trong ý thức không thể tỉnh lại không vì nguyên nhân nào cả.
Chính điều đó khiến cô bắt đầu chú ý tới đứa trẻ đó, đặc biệt hơn là với trường hợp hiếm gặp như vậy chẳng có bác sĩ nào chịu đồng ý tiếp nhận ca đó càng khiến Vita có hy vọng hơn khi tin rằng bản thân sẽ đảm bảo nhận được vị trí phụ trách.
Dĩ nhiên, mọi thứ đều đúng với dự đoán của cô khi bản thân cô được để cử trở thành bác sĩ đảm nhận cho việc chữa trị cho đứa trẻ ấy.
Có thể nói mới đầu mọi thứ đều rất ổn, bệnh nhân đó đã có thể quen dần với liều lượng thuốc mà cô đã tiêm vào. Đặc biệt hơn, số liệu mà cô ấy có được từ đứa trẻ đó cũng gần giống với số liệu được ghi chép từ bệnh tình của Seele.
Khởi đầu tốt đẹp, nhưng không hẳn là cả đoạn đường đều như vậy.
Thể chất của đứa trẻ đã có sự tiến triển tốt với những dấu hiệu được ghi nhận như tay thỉnh thoảng phản ứng nhẹ với vài câu nói của mọi người xung quanh hay như mí mắt có dấu hiệu gần như tỉnh lại. Tuy nhiên, trái ngược lại, tình hình bên Seele vẫn không có bất kỳ sự tiến triển nào ngoại trừ vẫn giữ yên trạng thái như cũ.
Dĩ nhiên chỉ nhiêu đó không thôi vẫn không đủ khiến Vita cảm thấy phải tuyệt vọng hoàn toàn.
Điều khiến cô cảm thấy không vui dẫn đến tình trạng cả bản thân bị ảnh hưởng bởi cơn men là do chính xác loại thuốc mà cô đã áp dụng cho Seele mấy ngày nay đã có tác dụng.
Dĩ nhiên là ảnh hưởng “xấu” tới thể chất của Seele. Và đó lại là điều mà Vita không ngờ tới.
Cùng lúc phát hiện tình trạng của Seele cũng là lúc nó khiến cô chợt nhận ra bản thân đã bỏ qua một điều quan trọng nhất.
Kể cả khi số liệu hay tình trạng có giống tới đâu, thì thể chất lẫn căn bệnh của họ vẫn có sự khác biệt.
Nhờ vào vết cắn của cô, cơ thể của Seele vẫn có thể đảm bảo sẽ không bị bất kỳ điều gì phá huỷ, kể cả bệnh tật hay thời gian. Đó là lý do dù cho sử dụng loại thuốc nào đi nữa cơ thể của Seele sẽ mặc định những phương thuốc đó là loại chất kỳ lạ, là dị vật và việc cơ thể tìm cách bày trừ là hoàn toàn có thể xảy ra.
Bản chất con người thì khác, chúng không phù hợp để chống lại những dị vật xa lạ khi chưa có đủ kháng thể, nên nếu loại thuốc đó đã tiến sâu vào thì cơ thể của con người chỉ còn cách là tiếp nhận nó.
Bên cạnh đó, thuốc Vita dùng không hẳn gọi là thuốc. Chi bằng nói nó là một loại chất độc được điều chế ra từ loại máu độc của một sinh vật cổ đại mà cô đã bắt về.
Và cũng chính bởi những nguyên nhân trên, tình trạng của đứa trẻ đang ngày một cải thiện trong khi thể chất của Seele đang gần một bài xích hơn, hay còn cách nói khác là đã hoàn toàn miễn dịch với “loại thuốc chữa trị này”.
Điều này đồng nghĩa, sẽ không có bất kỳ một loại thuốc, hay bệnh tật cũng như loại độc nào có thể ảnh hưởng tới cơ thể của Seele bởi khả năng hồi phục và kháng thể quá mạnh, nhưng điều đó cũng có nghĩa sẽ không có cách nào để khiến Seele tỉnh dậy bằng biện pháp “ép buộc”.
Trừ khi Seele của cô tự nguyện tỉnh giấc khỏi giấc mộng này.
Tiếng cười chế giễu hoà vang trong âm thanh của gió rừng cùng với đó là tiếng cửa bật mở tạo nên một âm điệu chế nhạo vọng vào tai của cô.
Loạng choạng bước đi khó khăn, Vita bước vào trong mà không bận tâm bật bất kỳ cây đèn nào lên.
Không biết mỗi bước đi dẫn về đâu, cho đến khi cơ thể không còn vững chắc mà nghiêng ngả về phía trước chuẩn bị cho màn tiếp đất dưới nền nhà lạnh giá không mấy ấn tượng thì đã có một vòng tay bao quanh lấy cơ thể của Vita.
Âm thanh ấm áp vang lên bất ngờ xoá đi giá lạnh trong tim cô cũng như bóng tối bao quanh.
“Vita, chào mừng chị trở về.”
Bàn tay bất giác vươn lên theo bản năng của cảm xúc nhớ nhung mà ôm lấy bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt.
“Seele…Seele…”
Là do cô quá nhớ cô ấy mà thấy ảo giác sao?
Cái ôm siết chặt khiến cô gái tên Seele có phần lo lắng, nhưng rồi chợt nhận rõ ra điều gì khác lạ của người mình yêu mà thì thầm, cũng như vuốt nhẹ lấy tấm lưng của người trước mặt.
“Có chuyện gì xảy ra ở bệnh viện sao?”
Khuôn mặt của Vita áp sát vào cổ của Seele, hít lấy mùi hương mà cô luôn nhung nhớ. Bàn tay vẫn không quên len lỏi mà chạm gần góc áo.
Hay đây chỉ là một giấc mộng do chính cô dệt ra?
“Không có gì cả, chỉ là chị rất nhớ em thôi Seele.”
Sự im lặng cùng bóng tối bao trùm lấy không gian tĩnh lặng, không ai nói câu nào. Nhưng không vì vậy mà Vita không thể cảm nhận được sự run nhẹ cùng cái cau mày trên khuôn mặt của Seele khi chiếc răng nanh của cô lướt nhẹ trên cổ của cô ấy.
Hay liệu rằng Seele của cô đã tỉnh lại?
“Vita, chị đã uống rượu sao?”
Thanh âm lo lắng vang lên, bàn tay cũng di chuyển lên mà xoa nhẹ mái tóc xám nâu đang không ngừng di chuyển lại sát gần mình hơn nữa.
“Seele…..không thích mùi rượu sao?”
Giọng nói mang theo mùi rượu vương trên hơi thở vang lên có phần trẻ con nhưng mang ý tứ dò hỏi, phả nhẹ vào cổ khiến cơ thể của Seele khẽ run rẩy.
“Không hẳn, chỉ là Seele không muốn thấy chị trong tình trạng say xỉn như vậy.”
Hay chỉ là sự tra tấn của hiện thực hoá thân thành cơn ác mộng đang trêu đùa trên sự đau đớn của cô?
“Vậy Seele ghét Vita rồi sao nên không thích chị tiếp xúc với em.”
Bàn tay đang xoa nhẹ mái tóc bỗng ngừng lại, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt uất ức của người trước mắt lên.
Trong bóng tối, sắc đỏ toả sáng chạm vào sắc xanh tạo nên một bầu không khí mờ ảo. Bàn tay của Vita nhanh chóng chuyển sang nắm lấy bàn tay của Seele, trong khi bàn tay còn lại đẩy cơ thể Seele xuống mặt đất.
Không có tiếng la nào phát ra, thậm chí ngay cả hành động bất ngờ của Vita cũng không thể ngăn được sự rời đi của sắc xanh đang nhẹ nhàng nắm lấy trái tim của cô.
“Seele chưa từng có ý muốn là rời xa chị cả, Vita.”
Sắc đỏ toả sáng trong bóng tối, ánh lên sự tức giận và nguy hiểm không lường, hướng thẳng vào nạn nhân duy nhất mà nó có.
“Nhưng em đã rời đi rồi, Seele.”
Ngay cả trong cơn men, lớp vỏ bọc hài hước, vui đùa và trêu chọc cũng không thể trụ nổi mà biến mất, để lại một linh hồn đau khổ với nỗi tuyệt vọng và cảm giác lạc lõng trong vô tận.
“Vita”
Sắc xanh có chút kinh ngạc quan sát sự thay đổi của người mình yêu, bàn tay ý định vươn lên muốn an ủi tâm trạng của người trước mặt một lần nữa. Nhưng dù cố gắng dùng lực bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi cái nắm chặt chẽ từ Vita.
Trước sự yếu ớt và bất lực của Seele, sắc đỏ khẽ nheo lại như thể cố gắng tập trung vào cô gái dưới thân mình, không hề để ý đến hành động rõ rệt trước mắt.
Có thể là do rượu, hoặc cũng có thể là do tinh thần kiệt quệ, Vita lúc này cảm thấy khung cảnh trước mắt đã không còn rõ ràng như trước.
Cảm giác nhức đầu, không thể giữ được sự tỉnh táo đang từ từ xâm chiếm lấy cô.
Có gì đó rất kỳ lạ.
Từ khi nào mình lại bị ảnh hưởng bởi cơn say này?
Nó khiến cô trong một giây trước nhận ra có điều gì đó kỳ lạ và sai trái, nhưng trong một giây tiếp theo cơn đau đầu đã ngăn cô tiếp tục.
Sắc đỏ toả sáng như muốn đánh thức sự tỉnh táo của bản thân, răng nanh khẽ nhe ra cùng với vài tiếng gầm gừ khó chịu vang vọng ngay đầu lưỡi.
“Meine Vita, bitte hör mir zu.”
Thanh âm nhỏ nhẹ vang lên thu hút lấy sự chú ý của Vita quay lại sắc xanh đang nằm dưới mình.
Sắc đỏ trong đêm tối gần như được khắp lên ngọn lửa điên cuồng trong một vài giây trước lập tức trở nên dịu lại bởi sự dịu dàng ẩn trong sắc xanh.
“Vita, chị có biết “Đêm tối của Linh hồn” có nghĩa là gì không?”
Sự im lặng kéo dài gần như bất tận khi sắc đỏ nhìn xuống biểu cảm của Seele một cách khó khăn.
Ngược lại sắc xanh vẫn kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời trong khi lặng lẽ quan sát sắc đỏ đã không còn sự tỉnh táo ẩn bên trong.
Không ai biết đã trôi qua bao lâu chỉ là mãi đến khi thanh âm ngà ngà say vang lên mới đánh thức thời gian tĩnh lặng giữa họ.
“Chị không biết và cũng chẳng quan tâm.”
Mệt mỏi, Vita cúi xuống nằm gục lên người của Seele, bàn tay thả lỏng, không níu kéo cũng chẳng ôm lấy, chỉ đơn giản là đặt hờ hững trên cơ thể của Seele.
Sự thay đổi cảm xúc đột ngột của Vita không hề khiến sắc xanh toả ra ngạc nhiên như mới vừa rồi, ngược lại chỉ khiến cô gái với đôi mắt của biển thở dài mà gọi tên người mình yêu một cách bất lực.
“Vita”
“Tại sao chị lại quan tâm nếu ngay từ đầu em đã chẳng hề quan tâm đến chị?”
Khuôn mặt vùi trên bụng không hề bận tâm đến vẻ mặt có phần khó xử của Seele mà lẩm bẩm than trách.
“….”
“Em đã rời đi rồi. Rời bỏ tôi cùng với lời hứa mà em mãi chẳng thể thực hiện. Em của hiện tại còn chẳng phải là Seele của tôi. Chỉ là cái bóng của quá khứ mà tôi không thể dứt bỏ được. Chỉ có thể níu kéo mà hy vọng cảm xúc dành cho em sẽ bị xoá nhoà mà rời đi.”
Thanh âm yếu ớt trách cứ vang vọng như thể một đứa trẻ không làm gì sai mà bị quở trách khiến sắc xanh quan sát trầm lặng để lộ một tia buồn bã.
“….”
“Có phải chị chỉ là một kẻ tương tư mà không nghe lời cảnh báo của em ngày xưa? Tự viển vong rằng em sẽ không rời đi, sẽ không bỏ rơi chị một mình.”
Bàn tay vươn ra một một cách do dự cách mái tóc xám nâu một vài cm trước khi cẩn thận nắm chặt bàn tay mà rút về.
“….”
“Có phải chị chỉ đang khao khát một điều gì đó vô hình, khao khát rằng em sẽ ở lại đây trao cho chị một mái ấm thật sự?”
Đôi môi có phần run rẩy, khẽ cắn nhẹ đầu môi kiềm nén cảm xúc đau buồn đang dâng trào. Sắc xanh khẽ nhắm lại như muốn che đi viễn cảnh khiến con tim cô đau đớn.
“Seele, làm ơn đừng bỏ rơi chị.”
Giọng nói ngà ngà say từ từ nhỏ dần và chìm vào hư vô để lại sự yên tĩnh chế ngự không gian.
Không ai biết cô gái với sắc xanh như biển phải duy trì tư thế bao lâu, chỉ là cho đến khi bàn tay nhỏ hơn vươn ra xoá đi những giọt nước mắt vươn trên mí mắt của người yêu mà thì thầm một cách yêu thương và đầy trách móc.
“Vita, chị là đồ ngốc. Không phải em đã nói rồi sao, sinh mệnh của em. Chưa bao giờ Seele có ý muốn rời bỏ chị, kể cả khi em bắt buộc phải chọn cái kết đau khổ nhất cho cả hai ta.”
Di chuyển chậm chạp theo từng đường nét mà đã lâu lắm rồi Seele mới có thể chạm vào, sự yêu thương và trìu mến tràn về như sóng biển lập tức lấn áp sắc xanh.
“Nếu có thể, hãy quên em đi, Vita. Đừng nhớ về Seele nữa, hãy để em chìm vào sâu trong ký ức và sau đó sự đau khổ như xiềng xích đang giam giữ chị sẽ biến mất. Hoặc ít nhất cũng đừng tiếp tục cuộc sống như thế này nữa, sinh mệnh của em, Vita của em.”
Cúi xuống Seele đặt nhẹ lên môi Vita một nụ hôn mà không hề hay biết rằng giọt nước mắt mà cô đang kiềm nén nãy giờ đã bất giác dâng trào, rơi xuống bàn tay của Vita.
“Ngủ ngon, tình yêu của em, meine Vita.”
—————————
“Đêm tối của Linh Hồn” là gì?
Với tôi, nó là một điềm báo trước cho sự thay đổi rằng chúng ta không thể tiếp tục sống theo cách chúng ta đã sống.
Vậy khi nào chúng ta biết nó sẽ đến?
Theo tôi, ở trong trạng thái “Đêm tối của Linh Hồn”, bạn có thể sẽ cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc, cũng có thể là cảm giác lạc lõng hoặc trống rỗng.
Nhưng điểm chung tôi nghĩ là đó là giai đoạn khi ý chí và khả năng tự chủ của chúng ta bị suy yếu.
Ví dụ sao?
Hmm, tôi không giỏi lắm về chuyện này nhưng bạn có thể nghĩ theo hướng này.
Sắc xanh ngồi trên ghế khẽ suy tư một lúc mà phát ra âm thanh trầm ấm, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân.
“Bạn đã bao giờ nhìn thấy một con bướm bắt đầu chui ra khỏi kén của nó chưa? Nó phải đấu tranh để xây dựng đôi cánh vững chắc của mình. Nếu ai đó giải thoát con bướm khỏi kén của nó sớm, nó sẽ không thể bay vì giai đoạn ủ quan trọng của nó sẽ không xảy ra.”
Vậy bạn đã có câu trả lời cho bản thân chưa?
- End -
Phoebe (Guest) Sat 30 Dec 2023 01:07AM UTC
Comment Actions
MilkCat_88 Sat 30 Dec 2023 05:39AM UTC
Comment Actions
Nualie (Guest) Sat 30 Dec 2023 11:49AM UTC
Comment Actions
Nualie Sat 30 Dec 2023 11:52AM UTC
Comment Actions
MilkCat_88 Sat 30 Dec 2023 12:47PM UTC
Comment Actions
MilkCat_88 Sat 30 Dec 2023 12:23PM UTC
Comment Actions
Phoebe (Guest) Sat 30 Dec 2023 11:55AM UTC
Comment Actions
MilkCat_88 Sat 30 Dec 2023 12:31PM UTC
Comment Actions
Nualie Sat 30 Dec 2023 01:13AM UTC
Comment Actions
MilkCat_88 Sat 30 Dec 2023 05:48AM UTC
Comment Actions
amanami Tue 16 Jan 2024 04:39PM UTC
Comment Actions
MilkCat_88 Wed 17 Jan 2024 12:08AM UTC
Comment Actions
amanami Sat 20 Jan 2024 03:53PM UTC
Comment Actions
MilkCat_88 Sat 20 Jan 2024 11:47PM UTC
Comment Actions