Actions

Work Header

Rating:
Archive Warning:
Category:
Fandom:
Relationships:
Characters:
Language:
Tiếng Việt
Stats:
Published:
2024-01-28
Words:
4,894
Chapters:
1/1
Comments:
4
Kudos:
8
Bookmarks:
1
Hits:
67

Bond

Summary:

Họ biết đây là một phần của buổi biểu diễn, nhưng vì một lý do nào đó, những khán giả ngồi bên dưới đều cảm thấy thanh âm đang vang vọng đó như thể là tiếng hát đến từ một thế giới khác.

Một thế giới từ cõi chết.

Notes:

(See the end of the work for notes.)

Work Text:

Dancing Bears

Painted Wings

Things I almost remember.

And a song someone sings

Once upon a December.

 

Từng giai điệu ấm áp vang lên bao trùm cả bầu không khí tĩnh lặng ở bên trong nhà hát, khiến tất cả những người ngồi tại đó không thể không cảm thán trước giọng ca tuyệt vời đang vang vọng bên tai họ.

 

Someone holds me safe and warm.

Horses prance through a silver storm.

Figures dancing gracefully across my memory. 

 

Giọng hát mang theo những cảm xúc lưu luyến và buồn bã, không nhanh cũng không chậm từ từ truyền đến những cung bậc cảm xúc kỳ lạ đến những giới quý tộc vốn đã trở nên đang nhàm chán với buổi biểu diễn, ngay lập tức dồn sự chú ý lên dáng người trên sân khấu.

 

Ahh, ahh

Ahh

Ahh, ahh

Ahh

 

Những thanh âm hỗ trợ vang vọng khắp mọi nơi, tạo nên sự cộng hưởng hoàn hảo theo từng âm điệu của nhạc cụ khiến người nghe không thể không bất giác mà cảm thấy rùng mình.

 

♫  Ahh

Ahh, ahh

Ahh

 

Không có ai hát đệm bên cạnh nữ ca sĩ với mái tóc đen dài ở trên sân khấu. Nhưng giọng ca bè vang lên khắp nhà hát lại nói lên một điều khác, như thể có rất nhiều người hiện có mặt ở trên sân khấu.

 

Họ biết đây là một phần của buổi biểu diễn, nhưng vì một lý do nào đó, những khán giả ngồi bên dưới đều cảm thấy thanh âm đang vang vọng đó như thể là tiếng hát đến từ một thế giới khác.

 

Một thế giới từ cõi chết.

 

Tuy nhiên, tất cả đều đã biến mất khi thanh âm như thiên thần vang lên lần nữa.

 

Someone holds me safe and warm.

Horses prance through a silver storm.

Figures dancing gracefully across my memory.

 

Một lần nữa, tất cả các vị thính giả đều đặt sự chú ý về lại nữ ca sĩ trên sân khấu.

 

Từng nhịp tim loạn nhịp trong lồng ngực vang dội theo âm điệu của một vài vị khách khi ánh mắt họ vô tình va phải sắc xanh như biển cả, trong khi với vài người khác lại vô tình cảm thấy như bị cuốn hút vào một thế giới xa lạ qua câu từ được thể hiện bởi giọng điệu huyền ảo.

 

Far away,

Long ago,

Glowing dim as an ember

 

Âm thanh kỳ lạ một lần nữa bè theo nhịp điệu vang vọng khắp mọi nơi.

 

Điểm khác biệt duy nhất lần này là không có ai để ý đến âm thanh đó.

 

Hoặc ít nhất với các thính giả tập trung tại đây, chúng chỉ như một âm thanh được làm nổi bật lên giọng ca của cô gái trước mắt.

 

Tuy vậy, từ đầu tới cuối, ở trên hàng ghế đặc biệt nơi có thể dễ dàng quan sát toàn bộ khu vực sân khấu, lại có một bóng người không nghĩ như vậy.

 

Ngồi ngay ngắn trên vị trí thoải mái vốn dành riêng cho bản thân, dáng người trong bộ đồ vest đen cùng chiếc áo gile lại khẽ mỉm cười tận hưởng buổi biểu diễn trước mắt như thể không hề có điều gì khác lạ xảy ra.

 

Things my heart

Used to know

 

Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên môi, lướt chậm rãi qua cánh môi nhưng được nửa đường lại khẽ ấn nhẹ, đè sát lên đôi môi mà tách nó ra một chút trước khi ngón tay hướng lên mà rẽ hướng lên trên, thay vì hoàn thành đoạn đường của nó.

 

Things it yearns to remember

 

Màu magenta khẽ toả sáng mà hiện lên ánh hồng trong chốt lát.

 

Bàn tay nay đã đặt ngay ngắn trước cánh môi ra biểu hiện im lặng cũng ngay lập tức dập tắt đi âm bè đang hoà theo điệu nhạc.

 

And a song someone sings

Once upon a December

 

Màu magenta chạm phải sắc xanh mà nụ cười hạnh phúc càng mở rộng hơn. Đôi môi khẽ cử động phát ra những âm thanh không thành tiếng.

 

Thật kỳ lạ, dù khoảng cách khá xa không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt ẩn dưới bóng tối, nhưng trong tâm trí của cô gái với sắc xanh của biển lại nghe được những lời thì thầm như đang vang gần bên mình.

 

Cảm ơn em vì buổi biểu diễn tối nay, chị rất thích món quà này, Seele.

 

—————————

 

“Seele, em làm tốt lắm. Em quả thật là một thiên thần âm nhạc đối với cả đoàn hát của chúng ta. Thảo nào Demian cứ nhất quyết đề cử em bằng mọi giá, bây giờ anh đã hiểu lý do rồi.”

 

Háo hức và vui mừng là những từ mà Seele có thể mô tả khi nhìn thấy biểu hiện từ người quản lý đứng trước mặt mình.

 

Trong ấn tượng của Seele, người đàn ông trong bộ vest đen lịch lãm, cầm trên tay điếu xì gà chưa bao giờ toả ra niềm nở khi nhìn thấy cô, mà ngược lại chỉ có những ánh nhìn chán ghét và không quan tâm mỗi khi cô chạm mặt người đàn ông này.

 

Điều gì đã khiến người đàn ông này thay đổi thành con người như hiện tại?

 

“Cảm ơn anh Loius, thật ra Seele vẫn cảm thấy bản thân mình vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa nên là…”

 

Loius bước tới gần hơn, đưa tay đặt lên vai của Seele, ánh mắt không tập trung vào sắc xanh mà đặt theo hướng khác trên cơ thể của cô.

 

“Coi nào, đừng khiêm tốn như thế chứ, Seele. Mình giỏi cái gì thì mình cứ thể hiện thôi, đừng hạ thấp bản thân quá.”

 

Lời nói quan tâm là vậy, nhưng Seele chỉ có thể cảm thấy bàn tay đặt lên vai cô lại có ý định khác.

 

“Dù sao để ăn mừng cho buổi biểu diễn thành công hôm nay, anh sẽ dẫn tất cả mọi người đi ăn mừng.”

 

Bàn tay khô ráp đang dần dần di chuyển xuống bả vai cô mà từ từ vuốt ve.

 

“Tuy vậy, anh vẫn cần phải dẫn em tới đó trước để né cánh nhà báo đang vây quanh bên ngoài, em nghĩ sao về điều này, Seele?”

 

Khẽ lui ra xa né tránh bàn tay có ý định tiến xa hơn ở những nơi khác trên cơ thể mình, Seele nhận ra ánh mắt vài phút trước toả ra vui vẻ nay đã trở nên cau có, khó chịu.

 

“Seele xin lỗi, nhưng Seele chợt nhớ là chị Hannah đang có việc cần tìm Seele nên em xin phép rời đi trước.”

 

Thì thầm lời xin lỗi, Seele lập tức rời bước hướng tới tay nắm cửa mà mở ra và rời đi trước nét mặt hiện rõ sự ngạc nhiên của Loius.

 

Chỉ là Seele không ngờ rằng trước khi cô hoàn toàn đóng lại cánh cửa, giọng nói hoài nghi đến từ Loius đã vang lên và chạm vào tai cô.

 

“Không phải đã bị khoá sao, tại sao lại….”

 

Khoá?

 

—————————

 

“Này, Seele và Loius đâu rồi, sao không thấy hai người họ?”

 

Cẩn thận cất đi những đạo cụ xung quanh, Ehren đưa mắt nhìn quanh mà khẽ thì thầm hỏi người bạn bên cạnh.

 

“Bận tâm làm gì, ngươi cũng biết tính của hắn ta rồi đó, tên đó nếu tìm được đối tượng thì kiểu gì cũng là muốn dành một đêm với họ. Bên cạnh đó nếu ngươi để ý thì sẽ thấy cái ánh mắt hắn nhìn Seele lúc cô ấy hát đi, hoàn toàn là tìm được con mồi.”

 

Giọng điệu chán nản, Dail chẳng thèm nhìn qua Ehren người đang ngạc nhiên, mà vẫn tiếp tục công việc của bản thân.

 

“Vậy thì có vẻ Seele sẽ phải chịu khổ rồi, nhưng em cũng nghi ngờ rằng biết đâu ngay từ đầu cô ấy đã có ý định quyến rũ Loius nên mới leo lên được vị trí này nhanh như vậy. Dail, anh không nghĩ có khi nào họ là người tình chứ?”

 

Khuôn mặt mang đầy sự suy tư, Ehren trầm ngâm đưa ra lời phán đoán mà không hề hay biết rằng một bàn tay đã vươn ra và đánh vào đầu anh ta.

 

“Cẩn thận miệng lưỡi của các ngươi đó. Nếu để “ngài” nghe thấy mấy lời này thì chẳng ai cứu được các ngươi đâu. Lo đi thu dọn đi.”

 

“Anh Demian!!!! Anh làm gì ở đây thế, không phải anh đã nói sẽ không thể tới do có chút việc bận sao?”

 

Dail khẽ liếc nhìn người đàn ông lịch lãm mới tới, sau đó gật đầu nhẹ như thể đang chào mà quay lại tiếp tục với công việc của bản thân. Ngược lại, Ehren đứa trẻ mới vào làm việc tại đây được nửa tháng lại thể hiện cảm xúc ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ khi nhìn thấy người quản lý còn lại của nhà hát xuất hiện.

 

“Ta có chút việc cần làm nên quay lại. Không cần bận tâm đâu, tiếp tục làm việc đi.”

 

Hướng tầm mắt đến khu vực tối bên trong, Demian chỉ để lại vài câu mà bước đi. Tuy vậy, chỉ sau vài bước chân, người đàn ông quay lại nhìn qua Ehren với ánh mắt sắc lạnh, khiến người cậu trai trẻ bất giác lùi lại vài bước trong khi cảm giác được mồ hôi lạnh rơi xuống sống lưng.

 

“Bên cạnh đó, ta có vài lời khuyên cho cậu đây chàng trai trẻ. Đừng lan truyền những tin đồn mà mình không biết về tiểu thư Seele. Bởi vì Seele đã là người có gia đình rồi. Hiểu chứ, Ehren Krause?”

 

—————————

 

Mệt mỏi, Seele mở cửa phòng mà bước vào, vô thức không kiềm chế được mà thở dài.

 

Kể từ khi bắt đầu buổi biểu diễn ngày hôm nay, mọi thứ có vẻ đang dần rất kỳ lạ.

 

Điển hình như hành động của mọi người trong nhà hát đều cẩn trọng hơn bình thường.

 

Hay như sự nhiệt tình vốn không nên có của quản lý Loius.

 

Cũng như cách mà Ehren bất ngờ trở nên lễ phép hơn với mọi người xung quanh.

 

Tuy vậy, Seele cũng không ngạc nhiên lắm nếu những điều trên xảy ra là do bản thân quá lo lắng về buổi biểu diễn hôm nay mà xảy ra chút ảo giác.

 

Cẩn thận với tay lên tường Seele nhẹ nhàng bật công tắc lên, tiếp đó là tất cả đèn trong phòng đều đồng loạt phát sáng để lại trước mắt cô một khung cảnh rõ ràng về những gì đang diễn ra.

 

Ngay giữa căn phòng là một người phụ nữ trẻ trong chiếc áo vest gile màu đen sang trọng cùng với bộ suit 3 mảnh cùng màu đang ngồi trên ghế mà tập trung nghiên cứu một cái gì đó trong tay.

 

Tuy vậy, sự xuất hiện của Seele có lẽ đã làm gián đoạn hành động đó khi mà mái tóc dài màu xám nâu dài đã được buộc lại cố định bởi một sợi dây ruy băng khẽ lay động khi chủ nhân của chúng nhìn lên.

 

Màu magenta ngước lên chạm vào sắc xanh mà không kìm nén được sự vui vẻ trong đó. Bằng chứng rõ ràng là cô gái đó đã bỏ lại vật trên tay về lại trên bàn mà bước tới ôm Seele vào lòng.

 

Nhẹ nhàng nhưng không kém phần mãnh liệt khi hai đôi môi của họ chạm vào nhau, một cơn sóng ngầm khẽ dâng lên từ từ trong cơ thể của Seele.

 

Có sự say mê, cuồng nhiệt, yêu chiều nhưng cũng kèm theo chút gì đó dục vọng.

 

Kết thúc nụ hôn, Seele từ từ mở mắt ra, vuốt nhẹ gò má của cô gái mà cô gọi là “chồng”, là một nửa của cuộc đời mình một cách đầy yêu thương.

 

“Không phải em đã nói phải bật đèn lên khi chị đang làm việc sao? Nếu cứ như vậy, thị lực của chị sẽ giảm đó Vita.”

 

Một bàn tay khác đặt chồng lên tay Seele, nắm nhẹ mà dẫn cô tới đôi môi gần bên. Màu magenta khẽ hé mở một cách lười biếng nhưng không hề che giấu đi tình yêu trong đó.

 

“Nếu vậy, em có sẵn lòng ở cạnh chăm sóc chị khi chị không còn thấy gì nữa không Seele?”

 

Bật cười trước câu nói có phần thân quen đó, Seele chỉ có thể thì thầm gợi nhắc lại những gì đã xảy ra cho người mình yêu nghe.

 

“Vita, chúng ta không phải đã thực hiện lời thề tương tự tại lễ cưới rồi sao?”

 

Thanh âm ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu vang lên, nhưng ẩn ý rõ ràng trong câu nói có thể thấy là đang trêu chọc Seele.

 

“Oh có sao? Chị cũng không nhớ rõ lắm, hay chúng ta thử làm lại xem.”

 

Tiếng cười nhẹ nhàng bật ra, mang theo lời quở trách kèm theo, tuy vậy tông giọng không hề mang chút gì gọi là tức giận.

 

“Không phải chị đã nói với Seele rằng lời thề rất trân quý khi nói ra sao. Nếu vậy nói nhiều quá vẫn ổn chứ?”

 

“Nếu không ổn thì làm cho nó ổn thôi.”

 

Tiếng cười một lần nữa vang lên trước câu nói mà Vita đã tuyên bố. Nhưng Seele biết, với tính cách của Vita nếu cứ tiếp tục kéo dài chủ đề này, cô chắc hẳn sẽ là người phải hối hận khi bị cô ấy chọc cho tới mức phải đỏ mặt hơn thôi.

 

Điều tốt nhất vẫn là thay đổi chủ đề.

 

“Seele có chút thắc mắc, không phải chị nói sẽ về trễ do công việc sao?”

 

Vita nhẹ nhàng nhấc Seele lên, bước đi cẩn thận tới chiếc ghế giữa phòng. Mặc dù, Seele biết rằng Vita rất khoẻ, nhưng hành động này vẫn luôn làm cô phải ngạc nhiên trước cách mà cô ấy có thể nhẹ nhàng nâng cô lên như thể trọng lượng của cô chỉ nhẹ như một quyển sách đối với Vita vậy.

 

“Oh, em biết đấy nó hoàn thành sớm hơn những gì chị dự kiến. Bên cạnh đó, ai lại để phu nhân của chị phải chờ ở nhà lâu chứ.”

 

Cẩn thận đặt Seele ngồi lại trên ghế, Vita đứng dậy mà cởi bỏ đi chiếc áo khoác đang mặc trong khi hài hước nói chuyện.

 

Tuy vậy, màu magenta có thể nhận ra sự tập trung của Seele đang dời tới vật cô ấy đang để ở trên bàn.

 

Một điếu xì gà đã qua sử dụng.

 

“Chị hút thuốc sao Vita?”

 

Trước câu hỏi của Seele, Vita chỉ cười nhẹ nhàng, cẩn thận treo chiếc áo khoác lên cây treo đồ mà quay lại giải thích với Seele.

 

“Nếu Seele không thích mùi xì gà độc hại đó thì lý nào chị lại chọn hút nó chứ. Điếu xì gà này là đến từ một vị khách chị gặp. Anh ta có vẻ không thể cầm nổi nó nên chị chỉ giúp anh ta cầm thôi. Em biết đấy anh chàng đó đang tập cai thuốc.”

 

Sắc xanh hiện lên sự hoài nghi, nhưng cũng không hỏi tiếp mà gật đầu. Seele biết có một điều gì đó mà Vita vẫn không nói, tuy vậy nếu nó có liên quan tới công việc của Vita, Seele cũng sẽ tôn trọng sự riêng tư đó của cô ấy mà không hỏi bất kỳ điều gì.

 

Dù gì mỗi người đều có những bí mật riêng của bản thân mà không thể chia sẻ cho bất kỳ ai. Kể cả cô cũng vậy.

 

Chỉ là bí mật rồi cũng có lúc cũng phải hé lộ, nhưng vấn đề là điều đó cần thời gian để có thể nói ra.

 

Cần thời gian để có thể quên đi hoặc là chấp nhận với những gì đang xảy ra.

 

“Hôm nay em đã biểu diễn rất hay nhưng chị vẫn có một thắc mắc. Tại sao em lại chọn bài hát đó vậy?”

 

Lời nói ra khiến sắc xanh giật mình nhìn lên, nhưng chỉ nhận ra Vita đang ngồi đối diện cô mà pha trà một cách bình thản như thể lời mà cô ấy nói chỉ là cuộc trò chuyện về cuộc sống thường ngày của họ.

 

“Có phải nó khiến em nhớ tới một điều gì đó không?”

 

Tách trà ấm nóng đã hoàn thành và được đặt ngay ngắn mặt cô, trong khi màu magenta ngước lên quan sát sự thay đổi trong sắc xanh khi Vita đem ra một thứ khác.

 

“Hay là ai đó?”

 

Chú thỏ Homu với một vài vết máu đỏ khô bắt đầu được đưa lên, bàn tay nhỏ màu vàng nhẹ nhàng theo sự hướng dẫn của người chỉ đạo phía sau mà vẩy tay chào Seele.

 

Khi nhìn thấy Homu, trong ký ức vốn đã phai mờ của Seele hiện lên khi hình ảnh về một gia đình hạnh phúc cùng người cha lẫn người mẹ quay quần xung quanh cô, cùng cô hát lên bài hát chúc mừng sinh nhật trước khi bản thân được nhận một chú thỏ Homu bằng bông.

 

Nhưng đó cũng là hình ảnh của máu khi cả hai người họ xả thân làm tất cả mọi thứ để bảo vệ cô, kể cả khi họ sẽ phải chìm trong biển máu đỏ thẫm.

 

Là những người đã hứa sẽ quay lại tìm cô khi tất cả mọi chuyện kết thúc.

 

Cũng là những người duy nhất thất hứa mà để lời hứa trở thành sự huyễn hoặc.

 

“Đừng lo, cậu không cần phải giấu bất kỳ điều gì từ tớ cả, Seele. Ngược lại Homu tớ sẽ giúp cậu.”

 

Giọng nói của Homu vang vọng trong tâm trí cô khi chú thỏ vàng nhồi bông đưa bàn tay nhỏ đầy máu khô ra trước mặt cô như thể hiện ý muốn giúp đỡ, nhưng Seele chỉ có thể im lặng mà không thể làm gì.

 

Không phải là cô không thể tìm ra lời nào để nói, mà là khung cảnh trước mắt thật sự rất thân quen.

 

“Cậu có nhớ lần đó khi cha mẹ của cậu bị bắn chứ? Cậu có nhớ khi cơ thể của họ đổ gục xuống không, Seele?”

 

Có ai đó la lên câu gì đó?

 

Ác quỷ, giết nó đi!!!!

 

Có bóng dáng ai đó đã đứng lên bảo vệ cô?

 

Seele, chạy đi, đừng quay đầu lại!!!

 

Có tiếng gì đó chói tai nổ ra và sau đó……

 

“Cậu có nhớ ai đã đứng trước đó khi họ ngã xuống chứ?”

 

Màu magenta xuất hiện.

 

“Phải, đó chính là kẻ đã làm điều đó, kẻ đã giết chết gia đình cậu, là kẻ đứng sau tớ.“

 

Ẩn sau chú thỏ bông Homu là màu magenta toả sáng, chúng đang quan sát Seele một cách vui vẻ như thể là một người ngoài cuộc chẳng hề liên quan gì tới câu chuyện đang được kể.

 

Máu khắp nơi, kể cả chính bàn tay của cô

 

Và cũng không biết từ lúc nào, ngay trên bàn đã hiện ra một con dao găm bên cạnh tách trà đã nguội lạnh.

 

“Cầm nó lên đi Seele, cậu biết phải làm gì rồi đó.”

 

Nụ cười bị dính máu khô trên chú thỏ Homu hiện lên một cách kỳ quái khiến sắc xanh không thể tập trung mà như bị thôi miên, bàn tay bất giác run rẩy mà hướng tới con dao găm.

 

Màu magenta toả sáng trong sự thích thú trước hành động của Seele mà từ từ bỏ chú thỏ Homu xuống.

 

Bàn tay nắm chặt lấy cán dao mà hướng gần hơn tới Vita, người vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

 

Nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như mọi khi, Vita với tay tới kéo bàn tay không cầm dao của Seele, khéo léo điều chỉnh lực mà kéo toàn bộ cơ thể của Seele vào lòng mình.

 

May mắn, Seele đã theo bản năng mà hướng mũi nhọn của con dao ra bên ngoài, né đi sự sắc nhọn vô tình có thể gây tổn thương đến người cô yêu.

 

Yêu chiều, Vita đặt bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt đang rơi không ngừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Seele, sau đó hướng tới đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ trước khi thì thầm những câu từ có thể khiến trái tim của Seele đau thắt lại.

 

“Ra tay đi Seele, hướng thẳng tới trái tim này mà dồn lực xuống, sau đó em sẽ có được sự tự do mãi mãi.”

 

Bàn tay run rẩy nắm lấy con dao mà giơ lên, sắc xanh thể hiện sự đau khổ không thể nói nên lời.

 

“Tự tay kết thúc mối quan hệ này, chị hứa với em, tất cả sẽ quay lại, trả lại mọi thứ đã mất cho em, Seele.”

 

Đôi môi run rẩy muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng.

 

“Đây là món quà duy nhất mà chị có thể ban cho em. Chỉ duy nhất một lần này thôi Seele, không có lần thứ hai đâu.”

 

Bàn tay sau đó nhanh chóng hướng thẳng xuống mà đâm tới khiến máu đỏ lan ra khắp nơi.

 

Cùng lúc đặt dấu chấm cho sự kết thúc.

 

—————————

 

Bầu trời xám xịt, chớp rạch nhoang nhoáng, sấm sét đì đùng. Bên ngoài gió quật tơi tả những nhành cây yếu ớt như báo hiệu sự tức giận của mẹ thiên nhiên.

 

Nhưng dù thời tiết bên ngoài có như thế nào cũng không thể sánh bằng hành động mà Seele đã gây ra đối với Vita.

 

Kể từ khi hướng đi của nó lại nhắm vào đích đến khác là bàn tay trái của bản thân thay vì vào trái tim của Vita.

 

Màu magenta bởi vì hành động bất thường đó mà xuất hiện một tia ngạc nhiên trước khi nỗi buồn và cảm giác lo sợ bắt đầu xâm chiếm trong đôi mắt đó.

 

Từng giọt máu từ chỗ vết thương cứ như dòng suối nhỏ mà nối tiếp nhau chảy dài trên bàn tay của Seele, sau đó rơi xuống trên mặt đất khiến trái tim của Vita nhói đau.

 

Bàn tay đưa lên ý muốn rút con dao ra nhưng lời thì thầm kế tiếp đã ngăn hành động đó lại.

 

“Có phải là do em không?”

 

“Con dao găm đó không phải là vật để đùa đâu Seele, để chị lấy nó ra nào.”

 

Bỏ qua câu hỏi của Seele, Vita nhẹ nhàng vỗ về tâm trạng của người trước mặt mà không hay biết rằng sắc xanh đã nhận ra hành động của Vita mà nhanh chóng rút nó ra, chỉa thẳng ngay vị trí trái tim của bản thân.

 

“….”

 

“Không thể chấp nhận việc chị là người đứng sau mọi chuyện và cũng không muốn mối quan hệ của chúng ta kết thúc hoàn toàn như thế, nên Seele đã đề nghị chị xoá bỏ hết những ký ức đó có đúng vậy không?”

 

Màu magenta khẽ phát sáng khi quan sát hành động của Seele. Không ai chịu là người lên tiếng trước, nhưng Vita biết ý định trong sắc xanh đang dõi theo mình.

 

Bằng chứng rõ ràng là khi Vita có ý định di chuyển một chút thì mũi nhọn của con dao găm ngày càng chạm gần hơn vào làn da của Seele.

 

Thở dài, thanh âm trầm thấp thể hiện sự vô tâm xen lẫn chút gì đó mệt mỏi mà phát ra, trong khi rõ ràng màu magenta không hề có ý định bỏ cuộc mà đang tìm cơ hội tóm lấy con dao trên tay Seele.

 

“Em nhớ ra rồi sao?”

 

“…..”

 

Màu magenta khẽ lướt qua vết thương trên cánh tay của Seele đang từ từ thu hẹp lại, tâm trạng nặng nề cũng dần thả lỏng đôi chút. Nhưng điều quan trọng với Vita bây giờ vẫn là tìm cách đem thứ vũ khí nguy hiểm đó tránh xa ra khỏi Seele.

 

“Vậy lần này câu trả lời của em sẽ là gì đây Seele? Em đã chạy trốn khỏi sự lựa chọn đó một lần rồi, lần này em cũng muốn như vậy sao?”

 

Kết thúc câu nói, Vita có thể cảm nhận cơ thể của Seele bỗng chốc cứng đờ nhưng cũng nhanh chóng sau đó thả lỏng, hạ bàn tay cầm dao xuống.

 

Màu magenta sáng lên trước cơ hội đó, nhanh chóng nắm bắt thời cơ mà bắt lấy con dao từ tay của Seele.

 

Một cách nhanh chóng, Vita có thể nhẹ nhàng cậy bàn tay đang cầm vũ khí từ tay của Seele ra mà không tốn một chút sức nào.

 

Sau đó nhanh như khi chúng mới xuất hiện, thứ vũ khí đó bất chợt tan chảy thành những giọt chất lỏng màu đen mà rơi xuống sàn, từ từ biến mất hoàn toàn.

 

Tuy nhiên, trước hiện tượng kỳ lạ đang xảy ra với cơ thể cô cũng như với thứ vũ khí ban nãy, Seele có vẻ chẳng hề để tâm mà gục xuống trên vai của Vita, nhắm mắt lại, thì thầm nhỏ nhẹ.

 

“Em có một giấc mơ, tại đó mọi thứ đều trống rỗng và chẳng có gì. Em đã bước đi rất lâu, rất lâu tới khi đôi chân đã mỏi mệt và sau đó trước mắt Seele là một cô gái rất giống mình đang ngồi đọc sách.”

 

Màu magenta khẽ nheo lại trước lời tường thuật đột ngột của Seele.

 

“Cô gái ấy nhận ra sự xuất hiện của em mà nhìn lên, mỉm cười nhẹ nhàng. Sắc xanh lúc đó nhìn em rõ ràng là có biết Seele, nhưng Seele lại chẳng thể nhớ mình đã gặp cô ấy ở đâu.”

 

Bàn tay đang thả lỏng bỗng chốc bao quanh lấy cơ thể của Vita nhưng không thể kiềm nén được sự run rẩy.

 

“Khi Seele hỏi có phải em đã từng gặp cô ấy ở đâu không nhưng cô ấy không có trả lời, mà chỉ cầm quyển sách lên, chỉ vào tựa bìa sách với cái tên “Once Upon a December” và sau đó là cất tiếng hát.”

 

Những âm điệu từ khúc hát của Seele như thể vang lên một lần nữa ngay bên tai của Vita, khiến cô ấy tự hỏi liệu rằng đây có phải là âm điệu đến từ ký ức hay hiện tại là Seele đang hát cho cô nghe.

 

“Khi lắng nghe bài hát đó, không biết bằng cách nào những ký ức kỳ lạ về quá khứ của Seele lại bỗng nhiên xuất hiện, dù chúng rất mơ hồ.”

 

Bàn tay vốn bị những giọt máu bao phủ nay lặng lẽ chạm vào cằm của Vita, vuốt ve một cách yêu chiều.

 

“Vita, hồi nãy chị có hỏi em rằng tại sao em lại chọn bài hát đó? Không phải là vì điều gì hay là vì ai đó, mà là em chọn bài hát đó theo cảm tính, như thể cô gái trong giấc mơ đó muốn nói điều gì đó với em. Em có cảm giác chỉ cần hát bài hát đó trong buổi biểu diễn lần này, em sẽ có câu trả lời.”

 

Màu magenta ngâm nga nhẹ nhàng như thể ám chỉ rằng cô vẫn đang lắng nghe, trong khi chạm vào bàn tay nay đã di chuyển trên má mình.

 

Khuôn mặt họ gần nhau trong gang tấc như có thể cảm nhận được từng hơi thở ấm nóng của đối phương trong khi mũi của Vita khẽ chạm nhẹ lên sóng mũi của Seele.

 

Bờ môi của họ khẽ tiếp xúc với nhau tạo nên sự ma sát nhẹ mỗi khi một trong hai nói chuyện khiến bàn tay của Vita hận không thể dồn thêm lực mà ép cơ thể của Seele vào sát thân thể của cô hơn.

 

“Vậy câu trả lời của em lần này là gì?”

 

Màu magenta không có một chút kiêng dè mà để lộ hình dạng thật của mình trước sắc xanh, vì Vita biết tình cảm trong đôi mắt mà Seele đang trao cho cô hoàn toàn là cảm xúc thật, không hề có sự cưỡng ép hay dối trá ẩn trong đó.

 

“Seele tạm thời vẫn không thể tha thứ cho chị được, nhưng em vẫn tin rằng chị có lý do cho hành động đó. Có thể chị không thể nói ra, nhưng Seele sẽ chờ đến lúc đó.”

 

“Nhưng nếu vì điều đó mà chấp dứt mối quan hệ của chúng ta, Seele thật sự không hề muốn chuyện đó xảy ra. Bởi vì em đã thật sự yêu chị rất nhiều, yêu rất nhiều đến không thể tự mình gây ra bất kỳ thương tổn nào đến chị, Vita.”

 

“Ván cược lần này, chị đã thắng rồi, Vita.”

 

Như những gì người đó dự đoán.


- End -

Notes:

Hope you guys enjoy!!!!!

Feel free to ask me if you have any questions.