Chapter 1: Don't Die This Time
Chapter Text
︻︻︻︻︻︻︻ ๋࣭ ⭑🕸🦇💉🕸๋࣭ ⭑︻︻︻︻︻︻︻
[Stuart có một bí mật hắn không muốn để ai biết, nhưng riêng chỉ chỉ cậu biết được thứ hắn dày công che dấu từ lâu.]
Ở cái Athanor này, để mà bắt gặp một người sở hữu màu tóc trắng cũng không phải là hiếm, vì thế chẳng khác thường gì nếu bạn có một ngoại hình có chút dị biệt. Nhưng nhỡ đâu, màu trắng tinh khiết đó lại là "bệnh" thì sao? Liệu khi mọi sự khác biệt được coi là "bình thường", thì sẽ có ai thật sự nhận ra những "căn bệnh" chứ?
---------------------------------------
Kaine từng đọc qua một quyển sách anh bất chợt tìm thấy khi đang lục lọi thứ gì đó hay ho để giết thời gian trong phòng đọc sách của Stuart. Thế mà thứ cậu tìm được lại là một quyển sách về y khoa, thú thật thì một đứa nhóc như Kaine khi ấy chẳngbđọc loại sách đó làm gì? Nhưng vô tình thay, khi Kaine cố với lấy một quyển sách khác nằm ở kệ cao hơn thì nó lại rơi xuống chân anh, cũng thật trùng hợp khi Kaine để ý thấy chiếc lá đánh dấu sách mà cậu nhóc tặng Stuart trước đây rớt ra ngoài khi cuốn sách đó úp ngược xuống mặt sàn.
Kaine cúi xuống nhặt cả chiếc lá khô được cậu ép gọn gàng trong lớp nhựa mỏng khi trước và cuốn sách lạ đang nằm ngổn ngang dưới sàn lên, đồng thời cậu nhóc Kaine tòm mò cũng muốn biết Stuart đang đọc thứ gì, cậu liền giở trang sách được mở dang dở ấy ra.
"Bệnh bạch tạng? Cái gì đây nhỉ?" Cùng với sự tò mò sẵn có, Kaine ngồi hẳn xuống đất, lưng dựa vào chân của tủ sách để tiếp tục đọc thêm.
[Bệnh bạch tạng - một căn bệnh liên quan đến yếu tố di truyền, khiến các yếu tố sản xuất melanin trong cơ thể bị hạn chế hoặc ngưng hoạt động. Người mắc bệnh này có thể gặp tình trạng mắt, tóc và da có màu trắng nhạt bất thường...]
"Sao anh Stuart lại đọc những thứ này nh-..." Kaine nhỏ bé vừa tự hỏi xong lại khựng mất mấy giây. À, phải rồi nhỉ? Kaine chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều về ngoại hình của anh Stuart cả. Nhưng cậu nhớ cái lần đầu tiên nhìn thấy Stuart qua cửa sổ, anh đang ngồi trong sân sau của căn nhà sát bên, chăm chú đọc một thứ gì đó. Lúc đó Kaine mới biết là anh sắp có bạn mới, một người hàng xóm vừa chuyển tới! Nhưng cái khoảng khắc đầu tiên Kaine bắt gặp Stuart, cậu đã khá ngạc nhiên, bởi khi lờ mờ nhìn qua khung cửa từ xa, điều Kaine ấn tượng nhất có lẽ chính là việc Stuart trông như một thiên thần. Làn da và mái tóc ấy trắng phóc thể như đang sáng rực rỡ dưới ánh nắng ngày sớm. Nhưng Kaine cũng chưa từng đặt ra bất kì câu hỏi nào ngoài mấy câu cảm thán như kiểu "Người gì mà đẹp quá vậy!?" về ngoại hình có chút khác biệt của Stuart.
Kaine nhỏ bé khi ấy đã ngờ ngợ nhận ra điểm khác thường rồi. Và cậu cứ đọc tiếp cho tới một dòng được đánh dấu và ghi chú cẩn thận bằng nét mực đen ở cuối trang. Và nét chữ đó chắc chắn là của "anh trai" cậu.
[...Ngoài ra, bạch tạng còn gây ảnh hưởng tiêu cực đến thị giác: giảm thị lực, rối loạn thị giác, và tình trạng thiếu sắc tố lâu dần sẽ khiến mắt bị mờ dần, mắt người bệnh sẽ trở nên nhạy cảm và dễ bị tổn thương....]
Cậu nhóc vẫn còn hơi choáng váng trước những thông tin vừa tiếp nhận, nhưng ngay sau đó là cảm giác tội lỗi ập đến, Kaine nhận ra đây có thể là những thứ mà Stuart không muốn cậu nhóc đụng vào. Một đứa trẻ ngoan sẽ không tự tiện lấy đồ của người khác khi chưa được phép... Kaine nhanh chóng nhét lại miếng đánh dấu sách vào lại ngay ngắn bên trong rồi cất vội quyển sách đi. Nếu Stuart không muốn nói về nó thì cậu sẽ vờ như chưa biết gì. Kaine chỉ ngây thơ nghĩ rằng Stuart khi ấy xấu hổ về căn bệnh của anh và không muốn nhắc về nó với ai cả. Đó sẽ là một bí mật nhỏ của chỉ Kaine và Stuart vậy!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Đã bao năm kể từ cái ngày định mệnh đó rồi nhỉ?]
Kaine chợt nghĩ thầm, ánh mắt cứ chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Cậu trai trẻ ấy đang ngôi đong đưa trên tầng cao nhất của một tòa nhà ngẫu nhiên nào đó trong thành phố, ngắm nhìn dòng người bên dưới tấp nập và nhộn nhịp. Kaine hôm ấy không nhận nhiệm vụ mới, cậu muốn xả hơi một ngày, và tất nhiên là muốn tránh cả những kèo nhậu ngẫu hứng của Violet hay Richter, vậy nên Kaine đã trốn lên đấy ngồi. Kaine thường sẽ chỉ dành ngày nghỉ để thư giãn một mình, và thường anh không lên kế hoạch gì cả, thích thì nghỉ, muốn thì trốn, vậy nên nói ngày nghỉ của Kaine đôi lúc nhạt toẹt cũng không sai. Những khi ấy Kaine sẽ chọn giữa việc dạo phố hay xử lý mớ tài liệu, sổ sách chi tiêu của mình, và cũng có những lúc Kaine sẽ chẳng làm gì cho đến hết ngày. Và lần này Kaine lại chọn vế cuối, nhưng thay vì nằm dài cả ngày trên giường thì cậu quyết định ra khỏi nhà, hóng chút khí gió trời. Mỗi lần Kaine chọn "không làm gì cả" thì anh sẽ luôn đắm chìm trong những suy nghĩ về quá khứ của bản thân....
Những lỗi lầm của chính mình trong dĩ vãng luôn ám lấy Kaine không bằng cách này cũng là cách khác, anh luôn tự mình dằn vặt, rồi tự bản thân anh quằn quại trong đau đớn do chính mình tạo ra.
Khi bé cậu từng có một mối tình đơn phương, và đó có lẽ cũng là cơn ác mộng lớn nhất đời cậu. Cái con người mà Kaine khi ấy yêu quý và tin tưởng hết lòng đã đâm sau lưng anh một vố rất đau, và cái vết thương bị phản bội ấy vẫn luôn đâu đó rỉ máu, âm ỉ ít nhiều sâu tận bên trong nội tâm anh. Một nỗi đau khó tả, mỗi lần nghĩ đến, sự ám ảnh như bóp nghẹt cổ họng Kaine, hẳn không phải anh nghẹn ngào vì đau buồn, mà là vì chính anh cũng chẳng biết phải miêu tả cái thứ xúc cảm rối bời này thế nào nữa.
Ấy thế mà cái tình yêu méo mó mà cậu dành cho tên khốn ấy cũng như ngọn lửa âm thầm cháy, chưa từng tắt lịm đi lần nào, có lẽ vào một lúc nào đó nó đã phai đi, nhưng tới một lúc, Kaine biết rõ thứ tình cảm này cũng sẽ là con dao anh tự đâm vào lồng ngực mình khi nó được thổi phừng lên. Kaine sợ phải gặp lại hắn. Và Kaine sợ phải đối diện với sự thật - rằng anh yêu hắn, cái thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý...
Kaine vẫn yêu kẻ đã hủy hoại tất cả mọi thứ của mình.
Kaine yêu cái kẻ đã đồ sát gia đình anh.
Kaine yêu hắn, và anh cũng chẳng hề muốn thừa nhận nó chút nào.
[Kaine nghĩ mình điên rồi.]
---------------------------------------
"Đã lâu không gặp, đứa em trai bé bỏng của ta,...Kaine!!"
Chỉ vài tuần ngắn ngủi sau cái lần anh suy nghĩ vẩn vơ vô định ấy, giờ đây tên khốn mà Kaine nghĩ tới đó thậm chí đang ở ngay trước mắt anh.
Vẫn là cái dáng vẻ điên cuồng bệnh hoạn hệt như lần cuối anh gặp hắn, vẫn là điệu cười méo mó và khóe miệng rộng toác đến tận mang tai, từng lời mỉa mai của Stuart trực tiếp kéo Kaine ra khỏi sự choáng váng lúc đầu, Kaine nhẽ ra phải hiểu rõ cái kẻ đáng khinh trước mặt anh ngay lúc này chẳng còn là "người anh trai đáng kính" của anh ngày trước, Stuart giờ đây chính là một tên tâm thần bệnh hoạn, là một kẻ sát nhân hàng loạt tự hào vì "chiến tích" của mình.
"Cuối cùng kẻ đứng sau những tội ác đó lại là ngươi!?"
Cơn phẫn nộ to lớn bỗng chốc ập tới trong lồng ngực, Kaine cũng không phải kẻ ngu ngốc gì, cậu sớm đã ngờ ngợ nhận ra rằng kẻ được gọi là "Nhà Sưu Tầm" mà anh và lão già phải truy bắt lần này khả năng cao chính là cái gã trắng toát trước mặt này. Nhưng Kaine vẫn chẳng thể tin nổi tên khốn ngạo mạn này lại to gan đến mức bày trò dơ bẩn ở ngay trong trang viên của gia đình quá cố của anh.
Chuyện cũ chẳng cần nhắc lại làm gì, nhưng hãy nhìn xem cái cách mà kẻ sát nhân kinh tởm ấy đang vấy bẩn những kỷ niệm cuối cùng mà Kaine có xem!?
"Richter đâu? Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sát hại thêm một ai nữa!!"
"Chậc. Bao lâu mới gặp lại nhưng đứa em trai bé bỏng của ta lại chỉ quan tâm tới tên già lọm khọm đó... Đã vậy thì ngươi phải bắt được ta đã~"
Giọng cười điên cuồng của Stuart vang vọng cả căn phòng, khiến Kaine cũng phải sởn cả gai ốc. Và trước khi Kaine có thể thật sự định hình được chuyện quái gì đang diễn ra thì cậu đã lãnh trọn một quả bom khói cay nhòe cả mắt. Kaine khó khăn ho sặc sụa mấy tiếng liên hồi, anh cau mặt, nhắm chặt mắt vì cơn đau bỏng rát bỗng chợt ập tới, chỉ cần có thể Stuart đã ngay lập tức chuồng mất rồi.
Không mất bao lâu để Kaine lấy lại được bình tĩnh, anh lao người khỏi tòa dinh thự để truy sát gã khốn ấy, lần theo mùi máu mà Stuart thoang thoảng để lại khi bỏ trốn, Kaine chạy theo lối mòn quen thuộc anh từng đi qua trước đây. Cảm giác cứ như chính Kaine đang tự sà vào trong cạm bẫy ngu ngốc mà Stuart bày ra rành rành trước mắt, nhưng đối diện với sự thật là lão già kia đã bặt vô âm tính kể từ sau khi để lại vài manh mối ít ỏi dẫn đến nơi này khiến Kaine không khỏi sốt ruột.
Rõ ràng đây là cuộc vờn đuổi mà Stuart bày ra để hắn tiêu khiển.
Từ thứ từ thứ một hắn làm cứ như chơi đùa với tâm trí Kaine. Đi trên cái đoạn đường quen thuộc từng nhuốm một màu đỏ thẫm, và giờ đây vẫn còn đâu đó từng lớp từng lớp máu khô, khiến Kaine chẳng khỏi buồn nôn. Thêm cả cái cảm giác buốt lạnh sống lưng, mọi thứ cứ im ắng tới khó chịu giữa đêm khuya.
Tên khốn đó biết rõ hắn có thể dễ dàng thao túng Kaine để anh lần nữa chìm sâu trong những ký ức về sự kiện kinh hoàng ấy chỉ với một cái bẫy nhỏ mà chính Kaine cũng có thể nhận ra.
---------------------------------------
"Ôi anh hùng bé nhỏ của ta, ngươi lại tới trễ rồi..."
Vẻ mặt hắn rầu rĩ. Một lần nữa, hắn cảm thấy thật thất vọng vì Kaine chẳng thể nhanh chân hơn chút nào so với khi trước cả.
Kaine cứ luôn miệng hỏi hắn những câu vô nghĩa tới phát ngán, không phải mọi thứ đã rành rành thế rồi à? Sự thật chính là chính hắn - Stuart, là kẻ đứng sau thao túng mọi thứ. Cũng là kẻ bày ra mọi bi kịch của Kaine.
"Ngươi quá nhân từ, Kaine. Mọi thứ ngay từ đầu đã bày sẵn trước mắt ngươi rồi."
Stuart nâng họng súng lên. Phía dưới cây súng lạnh lẽo chính là lão Richter bầm dập và bị trói chẳng động đậy gì, đầu lão đổ gục, có lẽ đã bất tỉnh được một lúc rồi. Tuyệt đối không thể xem thường tên điên này, chính Kaine cũng không dễ gì có thể đánh lại nổi lão Richter, nhưng chẳng hiểu Stuart làm cách quái quỷ nào đó mà có thể tẩn cho Richter nằm đo ván thảm hại thế này.
"...Hay là ngươi chỉ quá hèn nhát để thừa nhận!?"
Stuart cười mỉa mai, chất giọng trêu ngươi khiến Kaine phải phát rồ trước những lời châm chọc độc mồm đó...
"Sinh mạng đối với ngươi chỉ là cỏ rác sao!? Đã vậy chính ta sẽ chấm dứt tội ác của ngươi, Stuart!"
Chỉ một cú bật Kaine đã thu hẹp khoảng cách giữa cậu và gã đó một cách đáng kể, ngay lập tức dùng áo choàng máu quật vào cây súng trước khi Stuart quyết định bóp cò khiến Stuart phải giật mình nhảy lùi về phía sau.
"Đừng nóng nảy thế chứ~? Anh hùng nhỏ?" Liên tiếp những viên đạn kì dị được bắn ra bay thẳng về phía Kaine nhưng chẳng viên nào theo kịp tốc độ của cậu.
"Im mồm." Kaine trả lời một cách cục súc như thế khiến Stuart có chút không hài lòng. Cậu liên tục lao tới trong khi Stuart vẫn giữ một khoảng cách nhất định không cho cậu có cơ hội để tấn công trực diện.
"Thật nực cười, ngươi như này chẳng thể bảo vệ nổi ai đâu Kaine à~" Kaine dùng sự phẫn nộ đáp lại những lời châm biếm của Stuart, không ngần ngại phóng liên tục huyết kiếm vào phía đối phương. Nhưng cậu không hề để ý bản thân đang hành động theo đúng những gì hắn mong muốn. Kaine luôn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng khi chàng trai huyết tộc này thật sự nóng máu e là chẳng ai khó lòng can ngăn nổi, và chính ngay lúc này đây, cơn giận đang dần chiếm lấy Kaine. Đầu óc anh dường như mờ hồ một cách lạ thường, nói là mơ hồ cũng chẳng phải, đúng hơn là trong đầu Kaine lúc này mọi thứ dần trở nên mờ mịt. Riêng chỉ có mục tiêu nhất định phải hạ sát gã sát nhân trước mắt là rõ ràng nhất.
"Đúng vậy!! Hãy để sự phẫn nộ chiếm lấy ngươi, Kaine à!!!" Thay vì hoảng sợ hay nghiêm túc hơn với việc Kaine muốn giết mình, Stuart lại trở nên phấn khích như một kẻ điên loạn. Điệu cười của hắn chói cả tai. Trong đôi mắt đỏ rói của gã tóc trắng, những đường vân tuyệt hảo của Kaine đang thật sự bung tỏa một cách lộng lẫy, đối diện vẻ đẹp hào nhoáng của Kaine, một vẻ đẹp mà Stuart chưa từng được chiêm ngưỡng trước đây kích thích hắn vô cùng.
"Hãy bung nở đi!! Hãy trở nên thật rực rỡ nào, tác phẩn hoàn mỹ của ta!!!!" Tiếng cười hưng phấn của Stuart chỉ có làm Kaine thêm phát điên, có lẽ anh vốn dĩ chẳng muốn quan tâm Stuart muốn trêu đùa anh thế nào, chỉ cần giết chết hắn là đủ.
"Ngươi đã chẳng thể cứu một ai cả Kaine à!!" Stuart lại thêm khiêu khích. Nhưng những lời nói đó chỉ lại làm Kaine bùng nổ. Áo choàng sắc lẹm thoắng cái đã vồ lấy gã, nhưng Stuart vẫn tiếp tục né tránh chứ chẳng tiếp chiêu, vạc áo bằng máu đó chỉ đủ để xoẹt qua vài lọn tóc và cắt phăng chiếc bịt mắt của gã. Để lộ ra con ngươi thủy tinh đỏ trong veo ở phía bên kia mắt.
[Phải rồi, chính Kaine là người đã tước đi con mắt thật đó vào chục năm trước rồi còn đâu?]
"Ngươi sẽ phải trả giá bằng mạng sống của ngươi!!"
Nhưng trước khi sự nóng giận che lấy mắt anh, những lời nói của lão Richter vừa tỉnh lại còn đang gồng mình đứng lên đã khiến Kaine ngay tức thì "thức tỉnh" khỏi sự phẫn nộ.
"Kaine!! ...Tuyệt đối đừng để sức mạnh đó nuốt chửng ngươi! Cơn thịnh nộ chỉ khiến ngươi trở thành một con quỷ giống hắn!"
[Một con quỷ...giống hắn.]
Stuart tặc lưỡi một cái, súng của hắn đã sớm hết đạn vì vờn nhau với Kaine vừa khắc trước. Với kẻ chẳng có thể chất đặc biệt hay năng lực trời ban nào ngoài đôi mắt mù một bên, súng thì chẳng còn tí đạn nào mà phải đối đầu với hai người trước mặt chẳng khác gì việc thiêu thân lao đầu vào chổ chết một cách vô định. Tốt nhất là lui đã. Nghĩ tới đó Stuart liền khó chịu thảy ra thêm vài quả bom khói giống ban nãy rồi nhanh chân chuồng đi mất.
Kaine vì có chút không phòng bị, lại để hắn vụt mất lần nữa. Nhưng lần này Stuart chẳng để lại manh mối nào cả.
.
.
.
.
.
Những cuộc vờn đuổi, gặp mặt cứ thế liên tục xảy ra với tần suất dày đặc khiến cậu trai huyết tộc có chút ngờ vực rằng tất cả những lần họ đối đầu với nhau sau cùng chỉ là những trò chơi cỏn con mà tên khốn đó bày ra. Mỗi lần như thế Stuart cứ luôn bày trò trêu ngươi, rõ là hắn muốn cậu phải trở nên điên cuồng, muốn Kaine phải "nở rộ" theo ý của hắn. Và Kaine tuyệt đối cũng sẽ không để hắn muốn làm gì làm như thế.
---------------------------------------
Đáng nhẽ ra đó chỉ sẽ là một ngày bình thường như mọi lần Violet rủ cậu đi làm chung uỷ thác với cổ vì đi một mình chán chết được, nhưng rõ là bây giờ mọi thứ rối tung hết cả lên nhờ tên đầu trắng nào đó rồi. Vừa mới nãy đây cả hai còn đang rôm rả trò chuyện (hoặc đúng hơn là chỉ có mỗi Violet luyên thuyên về đủ điều hay ho mà cổ gặp gần đây). Cả hai đang trên đường trở về từ ngoại ô thành phố sau khi thành công tóm gọn lũ cướp hoành hành gần khu vực nhà dân và lôi cổ chúng nó đi nộp đổi tiền thưởng, và rồi đoán xem ai nhảy xổ ra từ không đâu cả và tóm lấy Violet làm con tin nào?
Chuyện của cậu và Stuart trước giờ chỉ có Richter là biết qua. Cũng chẳng phải là Kaine tự nhắc về nó, chỉ là sau cái lần đụng độ đầu tiên thì cậu đã phải kể hết mọi chuyện ra cho Richter nghe sau khi bị mắng cho một vố nào là "Tại sao cậu nghi ngờ ai đó mà không nói cho tôi nghe!?" cho tới "Cậu giải thích chuyện này rõ cho tôi! Tên tâm thần đó bày mọi thứ ra chỉ dể giăng bẫy bắt cậu và cậu lại muốn giấu tôi chuyện này à!?"
Ừ thì tóm lại là Kaine đã ngồi kể hết cho lão già nghe, nhưng Violet thì chẳng thật sự hay biết gì về Stuart ngoài việc gã là kẻ đang bị truy nã gần đây.
"Thả Violet ra tên khốn!!" Cũng hệt như lần trước, Stuart vẫn tùy tiện túm đại lấy một ai đó và coi họ như con tin để dồn Kaine vào thế khó. Nhưng có lẽ lần này Stuart thiếu một chút may mắn rồi, Violet không phải là loại thiếu nữ yếu đuối chỉ biết chờ người khác cứu mình đâu.
Ngay lập tức phản ứng với tình hình xấu, cô chính là bị túm từ phía sau cổ áo nên Violet cũng không ngại gì tóm ngược lấy cẳng tay Stuart rồi vật ngược về phía trước. Tất nhiên là việc nhấc được một gã đàn ông trưởng thành vác theo cả kho vũ khí bên mình cũng không phải là dễ dàng, nhưng Violet đã bằng cách nào đó đã làm được. Cô quật Stuart xuống nền đất lạnh lẽo, nhanh tay rút nhanh hai khẩu súng vắt bên thân người rồi nả liên tục gần cả chục phát vào ngũ tạng quan trọng của đối phương.
Stuart bị quật cho một phát điếng người cũng đã hiểu ra lần này hắn chọn sai đối tượng làm con tin rồi, con ả này không phải dạng dễ xơi...
Hàng loạt những viên đạn nổ ra từ nòng súng lạnh lẽo của Violet nhưng tuyệt nhiên không có một giọt máu nào bắn ra để mà nhuốm đỏ bộ vest trắng tinh của hắn, cũng hoàn toàn chẳng có tiếng rên rỉ đau đớn nào của đối phương. Theo linh tính, cô liền nhảy bật về phía sau không chút chần chừ, hiểu ra tên này có khả năng miễn thương, Violet nhận thấy bản thân lần này khó lòng mà xử lý nhanh gọn rồi. Ngay lúc bật người ra đắng sau, Violet đã nhìn thấy cái gã trắng toát đó tay đang chậm rãi giơ khẩu súng kì dị của hắn lên chỉa thẳng vào phía cô. Nhưng nhờ phản ứng nhanh lẹ ban nãy mà cô cũng né được hàng loạt tiếng súng đáp trả của Stuart.
Gã từ từ ngồi dậy, xoa xoa phía sau đầu nơi ban nãy va chạm "có chút" mạnh. Nhưng chưa để gã hoàn hồn được mấy phần, Kaine đã lao tới muốn dùng huyết luân nhanh chóng xử đẹp gã khi gã không chú ý. Ấy vậy mà chiêu thức vốn dĩ có thể gây sát thương cao của Kaine cũng chẳng thấm nổi gã. Stuart liền đổi mục tiêu, ngắm bắn Kaine liên tục kiến anh phải liên tục tránh né, từ đó tạo khoảng cách giữa hai người.
Violet và Kaine cứ vậy đứng bất động trong tư thế chiến đấu, nếu Stuart lao vào một trong hai chắc chắn cả hai người họ sẽ hợp tác hạ đo ván gã thành công. Nhưng Stuart lại buôn súng.
"Thật buồn cười..." Tiếng lạch khạch của súng chạm đất khiến cả hai bối rối chẳng biết nên tiếp tục giữ khoảng cách an toàn thế này hay thừa cơ lao tới bắt giữ hắn ngay lúc này.
"Kaine à, ngươi nghĩ sao về việc tự nguyện trở thành kiện tác của ta nhỉ? Ta cũng bắt đầu chán ngấy mấy trò rượt đuổi vô nghĩa này rồi đấy~" Lần đầu tiên Kaine thấy tên khùng này biết đàm phán là gì, nhưng hình như lời đề nghị này ngông cuồng quá rồi?
"Não ngươi úng hết rồi à tên kia? Kaine sẽ không đi đâu hết, đặc biệt là với ngươi!!" Violet đáp trả không chút chần chừ, cô nâng mũi súng chỉa thẳng vào gã, ánh mắt như thể sẵn sàng "tiễn vong" ngay tức thì nếu gã dám thở ra thêm câu nào khó nghe nữa.
Stuart nở một nụ cười quái đản.
"Tiếc thật nhỉ..?" Chỉ có thế, hắn lần nữa lại ném bóm khói về phía Kaine, chiêu này Kaine cũng ngán tận răng, cậu cũng hiểu làn khói tỏa ra ào ạt kia có lẫn hơi cay rồi nên liền gào lớn với Violet.
"Hơi cay!!" Kaine chỉ thét lên hai chữ cũng đủ để Violet hiểu được vấn đề, nhưng vấn đề là bom đã ném ra lăn xồng xộc chạm tới tận mũi chân Kaine rồi, bây giờ chỉ có đối mặt chứ chẳng thể né tránh gì. Tiếng xịt của bom chói cả tai, làn hơi trắng ngà thoát ra ồ ạt.
Violet đứng cách Kaine khá xa nên dường như chẳng bị ảnh hưởng là bao, vốn loại bom này chỉ dùng để che mắt, ấy vậy mà cô lại nghe tiếng ngã khuỵu xuống từ phía của cậu trai kia. Tuy bom khói chẳng làm người ta khó chịu tới mức ôm đầu bịt tai như bom choáng, nhưng cái nào cái nấy cũng đều gây khó chịu như nhau, nhưng nếu tới mức đủ khiến một tên như Kaine đứng không vững thì có gì đó không đúng.
"Kaine!! Làm sao đấy!!?" Violet gọi với, không chút chần chừ đâm đầu vào làn khói nay đã mịt mù chẳng thể thấy gì quá bán kính 30cm.
"Chạy xa khỏi đám khói, Violet!!! Tránh xa ra!!!!" Lời cảnh báo của Kaine khiến cô nàng có chút hoảng loạn, giọng Kaine như thét khi nghiến chặt răng, hệt như đang cố gắng nín nhịn cơn đau vậy. Nhưng điều làm Violet sởn cả da gà là khi nhận ra quả bom này không hề có hơi cay, trái lại thậm chí còn nghe thoang thoảng mùi hương ngòn ngọt kỳ lạ...
"Phương pháp đánh thuốc này quá phô trương rồi.." Cô lầm bầm, liền lộn người sát đất đồng thời nín thở để giảm lượng khí hít phải tối đa nhất khi lần mò ngược trở lại. Lời cảnh báo của Kaine không phải một trò đùa, cậu ta chưa từng phát ra âm thanh khó chịu tới mức đó bao giờ. Giờ Violet mà nhảy vào xong cả hai đều bất tỉnh thì lúc đó mới xong chuyện, chứ một mình Kaine xỉu thì còn cô lo được. Violet cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi rồi hít lấy hít để không khí sau khi thoát khỏi mớ hỗn độn kia. Nhưng nhưng xung quanh chẳng thấy cái gã trắng toát kia đâu, cô có chút chột dạ quay ngoắt về phía âm thanh của Kaine phát ra ban nãy.
Bên phía cậu trai huyết tộc kia chẳng khả quan là mấy. Kaine đang quằn quại dưới đất, hai tay ôm chặt đầu trông đầy đau đớn, cậu mất kiểm soát mà rên rỉ nhưng âm thanh chưa kịp phát ra đã bị bóp nghẹt trong cổ họng. Kaine cũng đã nhận ra Stuart lại lần nữa muốn đá động tới bản chất điên cuồng của cậu. "Người trông thật thảm hại Kaine à.." Stuart chậm rãi bước đến gần nơi Kaine đang quằn quại đau đớn chống chọi với chính bản ngã điên cuồng của cậu. Cái vẻ trắng muốt của hắn lấp lửng sau làn khói mờ mịt, tạo ra cái cảm giác rợn cả gáy, nhưng Kaine chẳng hề có chút gì là để ý, dường như cậu ta còn chẳng nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
[Chính xác là đau đớn đến mất cả tỉnh táo rồi.]
"Ngngh...Stu..art.." Sự phẫn nộ lộ rõ trong ánh mắt Kaine khó khăn ngước nhìn gã.
"Ngươi thích thứ thuốc mới của ta chứ, dơi nhỏ?" Stuart hất cằm Kaine lên bằng mũi giày của mình, không ngần ngại mà nhìn thẳng vào ánh mắt căm phẫn của cậu một cách đầy chế nhạo.
[Stuart muốn nhìn rõ sự hận thù trong mắt cậu trước khi thật sự quan tâm đến những đường vân sáng rực rỡ đầy mê hoặc kia.]
"Sao ngươi cứ phải làm những điều khó hiểu này chứ..!?" Kaine nghiến răng, chẳng biết là vì tức giận hay vì cậu đang cố giúp bản thân mình tỉnh táo nữa rồi.
"Sao ngươi cứ phải chọc điên ta!?"
Kaine vừa giây trước còn nằm gục dưới đất, giây sau đã nhảy bổ vào người Stuart, móng vuốt cậu giương cao muốn túm lấy cổ gã. Stuart khi này còn chẳng thèm né, cứ thể để Kaine túm lấy mình rồi dộng mạnh người gã xuống.
"Khục.." Lực tay khủng khiếp của Kaine vừa bóp cổ vừa đập mạnh hắn xuống nên đất khiến Stuart có chút choáng váng đầu óc, đồng thời cổ họng bị "chú dơi nhỏ" bóp nghẹn cứng, tới thở còn khó chứ chẳng nói gì trêu chọc cậu nữa. Nhưng Stuart cũng chẳng thèm mảy may tới cơn đau in ỏi khắp người mà ánh mắt gã vẫn hướng về phía Kaine chẳng rời, khóe miệng còn nở một nụ cười quái gở... Rõ là đang "chiêm ngưỡng kiện tác" của bản thân nhỉ?
Nhìn vẻ mặt lạ đời của cái gã nằm dưới thân mình khiến Kaine có chút khó hiểu, cậu vô thức nới lỏng tay một chút đủ để hắn có thể tiếp tục phát ra tiếng để trêu ngươi cậu.
"Chẳng phải ngươi muốn giết ta sao? Đây là lúc đấy..." Vẻ mặt gã vẫn luôn mang cái diệu bộ thách thức tới khó chịu.
"...." Kaine dưới tác dụng của thuốc lúc này vốn dĩ đã phải phát điên từ lâu nhưng cậu vẫn đang gồng mình, thậm chí tay còn lại còn tự cắn chặt môi chính mình tới mức rỉ cả máu để bình tĩnh hơn chút. Đáng nhẽ ra cậu đã bóp nát cái cổ đáng ghét đang khó khăn từng chút nhấp nhô một các khó khăn dưới tay mình. Nhưng thậm chí cả khi Stuart "nhắc nhở" thế này, Kaine vẫn chần chừ chẳng dám siết mạnh hơn.
"Ngươi thậm chí còn nới lỏng tay ra đấy à? ...Chậc." Stuart chán ngấy việc cậu "em trai bé bỏng" của mình cứ chần chừ khi ra tay với hắn. Yếu đuối.
"Đừng có nói với ta đây lại là cách ngươi bắt tội phạm đấy nhé?" Stuart mỉa mai cậu, dù có chút thất vọng với "đứa em trai" này nhưng cuộc vờn đuổi lần này đến thế là đủ rồi, chân dưới gã cong lên, đạp thẳng vào bụng cái cậu trai đang đè người gã xuống, một tay Stuart rút cây súng chỉa thẳng vào giữa đầu cậu, tay còn lại gã cố gắng gắng lắm nới lỏng đôi bàn tay đang gì chặt cái cổ mình xuống đất kia thêm chút nữa.
Bị chỉa súng vào đầu như thế Kaine theo phản xạ né người sang một bên đồnh thời cũng suýt soát mà tránh được việc đạn bắn ra.
"Ngươi nhanh tay nhỉ..." Stuart đá thêm một cú khi Kaine còn chưa kịp hoàn hồn sau cú nổ súng ngang tai đó. Kaine cứ thế để vụt mất Stuart đầy ngớ ngẩn.
Hai cú không chút nhân nhượng liên tục vừa rồi khiến cậu đau điếng, còn đang gồng người đứng dậy thì cậu đã thấy Violet đứng ngay sau Stuart lúc nào chẳng hay, cả tên tóc trắng kia cũng bất ngờ vì sự hiện diện của cô ả.
"Ngươi xong rồi." Violet lạnh lùng lên tiếng. Không có lý nào mà Stuart có thể né được cú này.
Liên hoàn những cú nổ súng xoáy thủng không khí, Stuart dù có miễn thương cũng không thể đọ lại so với "cơn mưa" mang mùi thuốc súng của tay xạ thủ trước mặt. Hắn liên tục tránh né, hàng loạt viên đạn bị hụt, nhưng không phải là chẳng viên nào dính. Máu lần lượt ứa ra, màu đỏ thấm đẫm bóng hình gã, cũng như nhuốm bẩn cái màu trắng tới khó chịu kia.
[Kaine ngay kế dường như nhận ra điều gì đó...]
Ngay lúc tình hình đã xoay chuyển, bỗng nhiên có một cánh cổng vô định xuất hiện từ hư không, kỳ lạ hệt như cái cách hắn xuất hiện. Stuart nhảy xổ vào cái chiều không gian đó ngay trước khi cả đạn của Violet và huyết kiếm của Kaine lần lượt bay tới, chỉ trong thoáng chốc hai người đã để lọt một tên sát nhân hàng loạt.
---------------------------------------
"Cậu. Bị. Ngu. À!?"
Violet quát, trách móc Kaine, cô phát điên lên được vì đã thấy cảnh cậu ta dễ dàng để tên đầu trắng kia đá bay thế nào sau lớp khói mờ nhạt đang dần dần tan ra, ấy thế mà ngôn từ của Violet lúc này dù có phẫn nộ tới mức nào cũng chẳng có cách nào dội thẳng vào tâm trí đang hỗn loạn của Kaine được cả. Cũng chẳng biết đây là lần thứ mấy cậu bị Stuart dắt mũi rồi ấy nhỉ... (Đần thật sự má ơi, sao mày khờ vậy con trai?)
Cô nàng xạ thủ đấm thêm phát vào bụng cậu trai, cú đấm đó không hề nhẹ đâu. Nhờ đó là cậu dứt được khỏi dòng suy nghĩ rối mù của mình.
"Đau đau đau!? Vio!?" Kaine rên rỉ vì quả động thủ vừa rồi của cô nàng làm cơ thể mệt xừ của cậu muốn đổ gục ngay tức thì.
"Tôi sẽ báo cáo với lão già. Cậu liệu mà giải thích đi Kaine!!" Violet tra cặp súng của mình vào bao, khoanh tay ngán ngẩm nhìn cậu. "Giờ cậu muốn tôi bắt ép cậu, hay là tự khai!?" Nghe cũng hiểu, Violet đã nhận ra giữa cậu trai huyết tộc này và tên đầu trắng khó nhằn kia có cái gì đó.
"...Từ từ được không? Mình vào nơi nào nghỉ chân đã...." Vốn đã mệt vì săn đuổi bọn cướp cho nhiệm vụ, trận chiến vừa rồi với Stuart dường như rút cạn chút sức lực còn lại của Kaine.
Dừng lại nơi quán nước bên đường, Violet rút một cây súng, quẳng lên bàn, ý chỉ nếu cậu không tự giác trình bày thì cậu cũng sẽ ăn đạn giống gã ban nãy. Và đương nhiên là dưới cái áp lực "chị mày đ** đùa" của nàng xạ thủ tóc ngắn thì Kaine đã chịu nói ra một phần. Rằng cậu và tên vừa rồi - Stuart, có mối thù liên quan tới cái chết của gia đình cậu. Còn việc chần chừ khi xuống tay, Kaine chỉ bảo rằng ngoài nợ máu, hai người trước giờ vẫn luôn có một mối quan hệ khó nói, dù cho Violet có rặn hỏi thêm cũng chỉ nhận được cái lắc đầu và sự im lặng của Kaine. Cậu nhất quyết. Không nói thêm nửa lời.
"Dù cho cậu cho rằng giữa hai người có phức tạp thế nào.." Violet sau một hồi lâu im lặng ngồi vắt chân quan sát Kaine khó xử đã lên tiếng. "...Thì mối nợ máu. Không phải là quá đủ để cậu có một lý do để thẳng thừng xuống tay rồi à?" Violet chau mày. Nhưng một lần nữa chỉ có sự im lặng đáp lại cô.
"Hôm nay cậu bị gì vậy Kaine? Tên khốn đó. Hắn. Vừa định giết đồng đội cậu đấy!? Cả cậu nữa!!?" Violet xổ một tràng, chỉ trích Kaine. Nhưng nói đã rồi cũng thôi. Cô cáu giận xách đồ của mình bỏ đi trước để mặt Kaine cố gắng đuổi theo biện minh.
---------------------------------------
Cả hai đã đi nhờ một cuốc xe ngựa về lại thị trấn nhỏ của bọn họ. Trên xe Violet vừa giận dữ ban nãy đã hòa theo nhịp đung đưa của chiếc xe kéo mà ngủ thiếp đi. Kaine lại lần nữa thẫn thờ về điều gì đó.
Đây cũng chẳng phải lần một lần hai mà Stuart mò tới quấy nhiễu cậu, hắn vẫn luôn chơi đùa, vờn đuổi trong mọi cuộc đụng độ của hai người. "Sự phiền toái" liên tục ghé thăm hơn nửa năm trời khiến Kaine phát cáu.
Stuart coi đấy như trò chơi. Hắn đến. Quậy chán chường rồi lại mất tăm.
Kaine tới ngán rồi.
[Lúc đầu thì Kaine chẳng để ý đâu, nhưng mãi rồi cậu cũng bất giác phát hiện Stuart sau mỗi lần đụng độ đều có chút lạ.
Hắn có điểm mù...
Và rồi tới một thời điểm Kaine đã chắc chắn được việc Stuart đang có vấn đề.
Giữa những cuộc giằng co kéo dài nhiều tháng liền, muôn vàn sự xung đột đã xảy ra mà cậu chẳng biết điểm đừng. Kaine vô thức chú ý tới con mắt của Stuart, nó đang...tệ dần sao?]
---------------------------------------
Rõ là "người anh trai" nọ chẳng đời nào buôn tha "đứa em" bé bỏng, thân thương của mình dễ dàng đến thế. Lần tiếp theo được "thăm hỏi" của Kaine chẳng mấy chốc đã tới.
Lại lần nữa gặp lại giữa cái nơi chẳng có tới một bóng người nào, cách Stuart xuất hiện cứ như hắn vốn đã canh chừng Kaine ở nơi nào ít người thì sẽ xuất hiện vậy. Nửa đêm, tận sâu trong con hẻm nhỏ chẳng ai hay, Kaine đuổi theo tà áo trắng quen thuộc tới phát ngấy kia, rồi đừng lại tận sâu trong một con ngõ cụt, Stuart đứng đối lưng với cậu, ngẩng đầu hướng mắt lên lên bầu trời sao hệt như gã đang tận hưởng nó vậy.
"Ngươi..." Kaine là người lên tiếng trước. Stuart chẳng vội gì, thậm chí hắn chẳng còn thèm ngoái đầu lại nhìn kẻ sau lưng mình. Stuart hôm nay có chút quái dị, hắn chẳng cười nói mỉa mai như mọi lần, biểu hiện này quả thật khiến Kaine có chút bất an.
[Ánh mắt Stuart luôn hướng về cậu, không lý nào hắn lại bỏ lỡ một phút giây, rời mắt khỏi "tuyệt tác" là cậu chỉ để ngắm trời đêm.]
"Lần này ngươi muốn gì đây, Stuart..?"
"Trò vờn đuổi này kết thúc rồi Kaine ạ." Một câu trả lời chẳng vào đâu.
"Ý ngươi là sao?" Cậu khó hiểu, nhưng nhận ra trong chất giọng tên đối diện cậu hôm nay thì hắn cũng chẳng có mấy thiện chí gì đâu. Kaine lùi một chân, sẵn sàng đón bất kì đòn tấn công bất ngờ nào kể từ lúc này.
Không ngoài dự đoán, Stuart đã động thủ trước, gã lướt thẳng đến phía Kaine, thả lại một trái bom nổ lạnh lẽo đang cháy chậm rồi ngay lập tức bật ngược trở lại. Thấy nguy, Kaine liền giật tà áo choàng đỏ huyết của bản thân phủ lấy thân mình. Cú nổ tuy không lớn, nhưng đứng sát bên rồi lãnh trọn một quả bom thì có là ai cũng sẽ phải choáng váng đầu óc một hồi. Tai cậu ong ong, đầu óng quay cuồng, ho sặc bởi mùi thuốc nổ nồng nặc.
Phía đằng kia, thế mà Stuart lại khựng lại một lúc, có vẻ là gã muốn tận hưởng vẻ khốn khổ của cậu thêm chốc lát nữa. Nhưng chẳng để lâu, Stuart lại lần nữa giương cao mũi súng chết tiệt của gã, bắn liên tiếp nhiều phát về phía chú dơi nhỏ nọ của mình. Dương nhiên là Kaine có thể tùy ý đổi phó với đợt đạn vừa rồi, sau bao lần đụng mặt, cậu sớm đã quá quen với những đòn đạn của gã, thậm chí Kaine còn tìm được cách dùng huyết tà chắn đạn cho bản thân kia kìa. Stuart liên tục càng giật lùi về sau giữ khoảng cách, nhưng cậu vẫn liên tục lao người tới phía hắn để đáp trả, bất kì ai thì cũng có thể nhận thấy được Stuart luôn giữ một vị trí an toàn nhất định sau khi trải qua gần chục trận chiến với gã. Việc hắn luôn giữ một phạm vi nhất định đồng nghĩa là hắn sẽ gặp khó khăn khi bị áp sát, miễn là Stuart không thể giữ vị trí tối thiểu hắn cần để tiếp tục đùa giỡn, hắn chắc chắn sẽ gặp nguy.
Đáp lại những viên đạn của Stuart là hàng loạt thanh huyết kiếm lao về phía gã.
Né toàn bộ là không thể.
Một vài thanh nhanh chóng xoẹt qua người hắn, chỉ để lại những vệt ướt mèm đỏ rói trên bộ y phục trắng nọ của gã sát nhân. Cơn đau bất chợt kiến gã có chút trật nhịp, trong thoáng chốc đó Kaine đã kịp thời kéo gần khoảng cách thêm chút nữa.
Bị ép vào thế phải cận chiến, tên như gã chắc chắn sẽ không đọ đổi một "sát thủ" có tiếng của Hiệp hội Lính đánh thuê trước mắt. Nhưng chẳng để Stuart nghĩ thêm điều gì, Kaine lần nữa kiên định lao về phía gã, gương mặt đó chẳng để lộ chút do dự nào. Cùng một động thái chính xác, Kaine húc một bên khuỷu tay vào bên hông gã, Stuart dù chặn được nhưng lực tay kia là quá mạnh.
"Khục..!?" gã chỉ kịp chộp lấy khuỷu tay nọ đồng thời giảm chút lực trước khi lãnh chọn cú vừa rồi. Stuart loạng choạng, cố gắng lấy lại thăng bằng khi người gã đổ ngược về sau. Kaine cúi thấp người, lấy đà rồi bật lên tặng thêm cho Stuart một nắm vào cằm. Nhưng lần này gã lại tránh được, một tiếng rít gió roẹt qua cùng nắm đấm của cậu trai lướt nhanh qua mặt gã, chỉ cách có khoảng một inch.
Gã điên nọ cũng chẳng thua thiệt gì, vừa tránh được đòn liền nhanh nhảu hạ người, dùng chân gạt phăng điểm tựa của Kaine làm người cậu đổ sang một phía. Stuart cùng cái đà đó liền đảo người, đáp trả cú đấm ban nãy của cậu "em trai" bằng một cái đá gót chân vào thẳng mặt cậu, làm Kaine văng đi một đoạn ngắn.
Dù là thế, Kaine vẫn đáp đất một cách chủ động, cậu nhận thấy mùi sắt nồng xộc vào khứu giác mình, có thứ chất lỏng nào đó len lỏi vào từng kẽ răng trong khoang miệng. Cậu cau có khạc ra đống máu tươi trong miệng mình. "Cú đó đẹp đấy, tên khốn." cậu nghỏe miệng cười đầy tự tin và thách thức. "Nhưng đếch có cú thứ hai đâu." Chưa dứt lời mà Kaine lại lần nữa liên tiếp tung những mũi kiếm làm bằng máu bản thân vào phía kẻ đối diện, chẳng để cho gã có chút khoảng nghỉ ngơi nào.
Và quả thật Stuart chẳng thể tránh nổi đòn tấn công bất ngờ này của Kaine, chẳng mấy chốc gã đã trọng thương.
"Một tên xạ thủ như ngươi chỉ vung nổi vài chiêu đã đuối sức rồi sao?" Vết thương cũ hắn chẳng thèm cầm máu ban nãy đã đủ làm hắn điếng ngưởi, ấy vậy nhận đủ đòn vừa rồi khiến gã nhận ra, có vẻ như chính sự lì lợm bạn nãy đã gián tiếp hãm hại bản thân gã. Cùng những cơn đau in ỏi không sao tả xiết, Stuart ho sặc sụa, ho ra cả máu.
"Huề rồi nhỉ?" Kaine nhìn những làn máu đỏ tươi ứa ra từ khóe miệng gã mà bất giác hài lòng.
Ấy vậy mà gã vẫn có thể gượng đứng, vẫn có thể cười mỉa mai châm chọc Kaine vì cậu không ra tay mạnh hơn. Nhiều lúc Kaine nghĩ tên này điên rồi....à phải nhỉ? Ngay từ đầu gã vốn đã có bình thường đâu?
Cậu phải khẳng định giả thuyết của mình, rằng con mắt kia của Stuart đang dần trở nên mù lòa.
Nhìn từ trên xuống dưới, bộ y phục kia nhuốm đỏ tứ phía, nhưng Kaine nhìn lướt qua cũng biết. Toàn bộ. Toàn bộ những đòn đánh phía tay trái. Gã không hề né mà lãnh trọn toàn bộ. Đúng hơn, là Stuart vốn không thể né.
Stuart tựa như con thiêu thân, chẳng mảy may quan tâm cơ thể chằng chịt vết thương to nhỏ mà lao về phía cậu trai.
...Có vẻ như gã muốn tung đòn kết liễu. Kaine cũng chẳng dại gì mà đứng yên cho gã đánh, cậu phi người về phía gã để đáp trả.
.
.
.
.
.
Từng dòng huyết đỏ rói lần lượt ứa ra. Stuart ho sặc sụa vài tiếng, máu liên tục cũng trào khỏi miệng gã. Loạng choạng. Rồi đổ gục.
Stuart chẳng còn chút sức lực nào để mà tự gượng ép để chiến đấu nữa. Gã đã "nhảy múa" cùng Kaine cả đêm với những vết xuyên thủng chẳng kịp cầm máu, lại thêm cú cào vừa rồi. Stuart là kẻ sẽ bại trận đêm nay.
Gã ho sặc, rên rỉ vài tiếng mà Kaine chẳng tài nài nghe rõ, và rồi cơ thể nhuốm đầy máu tươi đó ngã rạp xuống đất, sau đó thì tuyệt nhiên chẳng còn phát ra bất kỳ một âm thanh, tiếng động nào nữa. Cậu trai với chiếc áo choàng đỏ chỉ biết bàng hoàng đứng đực mặt ra đó.
Máu tươi lênh láng, nhuốm bẩn bộ y phục trắng tinh của gã.
[Giả thuyết của Kaine đã đúng.
Thị giác của Stuart thật sự có điểm mù.
Vừa rồi Kaine lại phóng thêm vài đôi đao máu để đánh lạc hướng, đồng thời tung một cú móc trái, à, đúng hơn là một cú quào từ dưới lên.]
Nhưng Kaine không ngờ được, cú vồ vốn chỉ để thăm dò đó của cậu, "người anh trai" vốn dĩ chẳng thể né.
"Không đúng..." Một cảm xúc khó tả dần bao chùm lấy tâm trí Kaine khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. "Đáng lẽ ra anh phải tránh được chứ!?" Trên gương mặt Kaine lúc này là loại biểu cảm gì ấy nhỉ? Bối rối? Phẫn nộ? Khó hiểu? Hay, "chú dơi nhỏ" kia đang hoảng loạn tới cùng cực nhỉ?
Cậu từng bước tiến về phía gã, quỳ rạp xuống trước cơ thể bê bết sắc đỏ kia. Kaine chẳng hiểu vì sao cậu lại muốn làm điều này. Nhưng cậu cũng chẳng muốn biết việc cậu đang làm là đúng hay sai. Nhưng cậu phải làm gì đó, cậu phải cứu gã đàn ông trước mắt này.
Nhấc cái cơ thể còn sót lại chút hơi ấm nhạt nhòa kia lên, Kaine ôm chầm lấy gã vào người, vẻ mặt méo xệch đi. "Stuart..." Âm thanh của cậu run rẩy, thậm chí là có chút "điên loạn". Trong đầu Kaine chẳng nhẽ lại nảy ra thứ gì đó rồi sao? Cậu ấy vậy mà lại hoảng loạn tìm cách cầm máu cho gã.
Nhưng dù cậu có làm thế nào, vết thương trên người hắn lúc này nhiều không đếm xuể, và máu vẫn cứ thế lần lượt tuông ra, không ngừng nghỉ rỉ xuống, mặt đất vô tri vô giác cứ thế dần dà bị nhuốm một màu đỏ thẫm của máu, một tông sắc lạnh lẽo đến đáng sợ....
Kaine sẽ làm gì để cứu lấy mạng sống người anh yêu trước mắt đây nhỉ?
Chapter 2: Awakening in Shackles
Notes:
Từ chap 2 này trở đi tui sẽ tập trung xoay quanh K và S thôi nhé, và tui sẽ viết nhiều chap ngắn up dần chứ thật sự không gồng được 7k+ chữ nữa đâu hehe
Chapter Text
Stuart lờ mờ tỉnh dậy.
Cả người ê ẩm như vừa bị xe cán qua, từng hơi thở phập phồng kéo theo một dải đau rát chạy dọc sườn. Mí mắt hắn nặng trĩu, đầu óc quay như bị kéo ra khỏi nước lạnh. Mãi đến lúc cảm giác khó chịu dưới lưng trở nên rõ rệt, hắn mới nhận ra mình đang nằm trên… một chiếc giường xa lạ.
Hắn thử cựa nhẹ. Sai lầm. Cơn đau buốt lập tức tràn lên toàn thân, khiến hơi thở hắn dội ngược lại.
Lúc Stuart cố nâng người dậy, bàn tay hắn thoáng tìm theo đường thắt lưng, bắp đùi,
…nó trống rỗng.
Tất cả những vật “có khả năng gây hại” của hắn, dao, kim, lẫn những ngón nghề giấu trong người đều biến mất sạch.
Một cảm giác lạnh ngắt bò dọc sống lưng gã.
Hắn nghiến răng, cố gắng lồm cồm ngồi dậy, định dò quanh căn phòng để lấy thông tin tối thiểu thì,
“Leng keng.”
Âm thanh kim loại va nhẹ vào sàn đá.
Stuart khựng lại.
Chân hắn… nặng. Một cảm giác cùm chặt quanh cổ chân lan lên, rất quen nhưng đồng thời lại không thể nào chấp nhận nổi. Hắn cúi xuống nhìn.
Một chiếc còng kim loại khóa cứng chân hắn, kéo theo một đoạn xích dài dẫn đến móc neo cố định trên tường. Phạm vi di chuyển tối đa… chắc chắn là chưa đến ba mét tính từ mép giường.
Hắn thử giật mạnh, cảm giác kim loại lạnh quanh chân là thật.
Nhưng thứ đó còn không nhúc nhích lấy một chút.
Thử lần hai, gã dùng hết sức còn sót lại,
Và nó cũng vô dụng. Sức lực từng khiến mọi kẻ thù phải khuất phục giờ đây chỉ đủ để làm cổ chân đau nhức.
Với trạng thái hiện tại của hắn, ngay cả cố giằng co với sợi xích cũng trở thành điều xa xỉ.
Stuart thở nặng nề, chống tay dựa vào cạnh giường để đỡ phần thân đau đớn mà đứng lên. Mỗi chuyển động đều như có ai dùng kim đâm vào các khớp. Hắn chống tay lên tường, cố ngẩng đầu quan sát xung quanh, nhưng tầm nhìn mờ nhòe chỉ khiến hắn thêm choáng.
Kẻ nào đó đã cứu hắn.
Cũng là kẻ đã lột sạch vũ khí của hắn.
Lại còn còng xích hắn lại như một con chó.
Lạ hơn nữa là,
Nếu là người của guild hay lính đánh thuê đang nhắm tới tiền thưởng, chúng nó đã mang hắn về lĩnh tiền ngay. Chứ còn ai lại mang một tên bị truy lùng gắt gao như hắn về… chăm sóc cơ chứ?
Ít nhất thì…
Hiện tại hắn chưa chết.
Thế là đủ cho bây giờ.
Mệt mỏi, đau nhức đến mức mí mắt lại sụp xuống, Stuart đành lê lết cái thân tàn về lại giường. Vải chăn cọ vào vết thương rát buốt, nhưng hắn không còn sức để phản ứng. Hắn nằm xuống, hơi thở run nhẹ.
Tạm thời, hắn không muốn tỉnh táo thêm chút nào nữa để đối diện với những cơn đau này.
Dù sau thì có vẻ kẻ kia không có ý định làm hại hắn, vậy nên hắn quyết định thả lỏng một chút, để bản thân chìm dần vào bóng tối lần nữa.
---------------------------------------
Stuart mở mắt ra lần nữa khi hắn nghe tiếng lạch cạch như thể ai bước vào phòng, nhưng lần này tầm nhìn gã còn mờ hơn lần trước. Mọi thứ xung quanh như bị phủ một lớp sương mỏng, những cạnh sắc của căn phòng giờ đây trở nên mờ nhòe. Hắn nheo mắt, cố gắng tập trung vào chiếc giường, vào còng xích quanh chân, và vào bóng dáng mờ ảo trước mắt kia, nhưng ánh sáng dường như chống lại hắn.
Cảm giác bất lực khiến hắn run lên.
Một bóng người dần hiện ra rõ hơn ở góc phòng, ngồi yên như một bức tượng. Stuart nheo mắt, cố phân biệt hình dạng. Người đó không lên tiếng. Không động tĩnh. Nhưng hắn cảm nhận được ánh mắt dõi theo mình, sắc lạnh như lưỡi dao.
“Không cần nhìn đâu,” giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng sắc bén, từng từ như đâm thẳng vào não. Stuart co rúm lại, gã nhận ra cái giọng nói quen thuộc ấy, và cả sự thật kinh khủng. Kẻ đã cứu hắn… là một kẻ không có ý định tha thứ.
Hắn tỏ ra cứng rắn, nhún vai, nhếch môi cười yếu ớt, “Vậy ra là ngươi à… ngươi đúng thật là quá nhân từ rồi Kaine à...”
Kaine đứng dậy, bước chậm rãi, mỗi bước chân vang lên tiếng sàn gỗ khô cứng. Cậu cúi xuống áp sát vào mặt người ai, mắt nhắm thẳng vào Stuart, ánh mắt ấy không che giấu chút gì, nó tò mò, kiểm soát, và cả ám ảnh...?
“Đáng lẽ ra anh phải né được đòn đó…” Kaine thở dài, giọng run run, nửa giận nửa lo.
Stuart sững lại. “Né cái gì?” Gã cười, nhưng giọng trầm và khàn khàn, khác hẳn cái tự tin thường ngày.
Kaine không trả lời ngay. Cậu chỉ tiến gần hơn nữa, bàn tay cậu hơi đưa ra, không phải để chạm vào đối phương, mà chỉ để thử phản ứng của người kia.
Stuart hít sâu, ngực nhói lên một nhịp nhỏ khi hiểu ra Kaine đang ám chỉ điều gì. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, kiểu bình thản đã trở thành bản năng để che đi bất cứ thứ gì khác.
Hắn biết chứ.
Biết từ lâu rồi.
Cách hắn nhìn thế giới đang thay đổi.
Những đường nét vật lý xung quanh bắt đầu nhòe ra, méo mó như lớp kính bị sương phủ. Nhưng giữa cái mờ đó… một thứ khác lại hiện lên rõ hơn bao giờ hết.
Những đường vân năng lượng, những mạch sáng tinh vi chảy dưới da của một con người.
Hắn từng tự hào về đôi mắt mình vì điều đó. Từng coi khả năng nhìn thấy những “dòng chảy” đó như một đặc ân mà kẻ khác không có. Nhưng bây giờ…
Đó lại là thứ cuối cùng còn rõ rệt.
Giờ đây, khi nhìn quanh căn phòng, Stuart không nhìn rõ Kaine, không thấy được từng đường nét trên gương mặt hắn như mọi khi. Chỉ là bóng, là dáng, là cảm giác về một người đang đứng đó, hiện diện rất gần. Thứ duy nhất hắn bắt đầu nhìn rõ hơn lại chính là đường vân năng lượng tuyệt đẹp kia của đối phương. Thứ “ánh sáng cuối cùng” còn sót lại trong cái nhìn đang dần chết.
Stuart chớp mắt, lần nữa nhìn vào bóng Kaine. Hình dáng cậu mờ nhoè như đang đứng sau lớp nước. Nhưng đường vân năng lượng lại sáng, rõ. và ẹp đến mức chói mắt. Luồng sáng ấy trải dài theo vai, cổ, cánh tay Kaine như những dòng họa tiết sống.
Một cấu trúc hoàn chỉnh đến mức gần như thiêng liêng
Giờ đây, kaine không còn là hình dáng mờ nhòe trước mặt hắn, mà là nguồn sáng duy nhất, là thứ duy nhất hắn còn thấy đúng nghĩa nhìn thấy.
Hắn không nói gì.
Không muốn giải thích.
Cùng không hề phủ nhận.
Hắn muốn cự tuyệt, muốn vùng chạy, muốn tỏ ra nguy hiểm như mọi khi nhưng đôi chân còng, cơ thể mệt mỏi, và đôi mắt lờ mờ, quá rõ ràng mà không cần ai chỉ ra, gã hiện tại hoàn toàn bất lực.
“Ngươi…” Kaine nhíu mày, giọng cậu vẫn cứng rắn. “Mắt ngươi… đang tệ dần, tầm nhìn của ngươi có điểm mù.”
Stuart cố cười, nhưng cái cười chỉ vỡ ra thành tiếng khàn đục. Khóe miệng rách nhẹ, vị máu tanh tràn xuống đầu lưỡi.
Kaine nheo mắt tiến lại gần, nhấc nhẹ cằm Stuart, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào phần xương hàm vốn lúc nào cũng căng cứng vì cảnh giác, ánh mắt dò xét từng giây.
Gã giật nhẹ, định hất tay cậu ra, nhưng cơ thể phản bội lại ý chí. Một nhịp thôi, nhưng Kaine không bỏ lỡ điều ấy. Cậu bật ra một tiếng tạch lưỡi đầy khó chịu, như thể đang soi một món đồ từng nguy hiểm mà giờ trở nên thất vọng.
“Đừng có động đậy vô ích,” Kaine nói, không to tiếng nhưng lại sắc như lưỡi dao, “Ngươi nhìn ta còn chẳng rõ, Stuart.”
Đôi mắt Stuart khẽ co lại. Gã không trả lời. Những đường vân năng lượng quanh cơ thể Kaine vẫn sáng đến chói mắt, đẹp đến mức điên rồ, như thứ duy nhất trong căn phòng này còn thật. Nhưng gương mặt Kaine… méo mó, nhòe nhoẹt, như bị phủ sương mù.
“Đừng nhìn ta bằng cái kiểu đó,” Kaine hạ thấp giọng. “Ta đang đánh giá xem ngươi sẽ còn giữ được bao nhiêu cái tính điên khùng của mình bao lâu.”
Stuart bật cười khàn, tiếng cười nghe như kéo từ cổ họng rách nát. “Ngươi nghĩ… ta dễ bị khuất phục vậy sao?”
“Khuất phục?” Kaine nhướng mày. “Không. Ngươi là loại không biết khuất phục. Nhưng ta sẽ làm cho ngươi mục nát dần từ bên trong ra.”
Bàn tay trên cằm Stuart siết mạnh thêm một chút, không chỉ là đe dọa mà để đảm bảo gã không thể nào né tránh sự thật. “Chà…,” Kaine nghiêng đầu. “Ngươi sẽ không chết được. Nhưng cũng chẳng sống theo cách ngươi biết nữa đâu.”
Một hơi thở sượt qua kẽ răng, căng đến mức như rít, Stuart nghiến răng khi Kaine cúi sát, hơi thở gần tới mức Stuart cảm nhận rõ độ ấm nơi cổ.
“Vậy nên, Stuart à,” Kaine nói, môt tông giọng lạnh lẽo tới méo mó chẳng hợp với hình tượng của Kaine vang lên. “Tốt nhất đừng tỏ ra kiêu ngạo khi ngay cả khuôn mặt ta ngươi còn không nhìn thẳng được.”
Đôi mắt Stuart lập tức co siết lại, “Ngươi nghĩ ta sẽ run trước mấy trò rẻ tiền đó à?”, đôi đồng tử từng đỏ rực ấy có thể đang đục dần những sự tự ái và giận dữ vẫn bùng lên bên trong đó.
Gã sẽ không bao giờ khuất phục trước cái trò chơi giam cầm trẻ con này.
Chapter 3: Into the Silence
Notes:
Cũng hơn một năm rồi mới viết lại fic cho hai người, văn phong của tui có chút thay đổi rồi, nhưng mừng là plan của fic vẫn còn hehe.
Chapter Text
Kaine không chút luyến tiếc hất cằm người kia ra khỏi tay mình rồi quay ngoắc bỏ ra khỏi căn phòng đó.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vừa vài ngày trước…
Cậu nhìn Stuart nằm đó, máu loang trên sàn, tay cậu run run, giơ ra như thể cố níu lấy thứ gì đó đầy bất lực và ngây dại. Nỗi hoảng sợ bủa vây cậu, và mọi lý trí đều như hét lên rằng gã có thể chết bất cứ lúc nào nếu cậu không thể làm gì mà cứ để hắn ở đấy trong tình trạng như vậy.
Kaine tiến đến, ánh mắt cậu không rời khỏi Stuart lấy một giây. Gã nằm đó, cơ thể bê bết máu, vết thương chằng chịt trên cánh tay, hông và ngực, từng nhịp thở khàn khàn phả ra mùi sắt nóng và vị tanh của máu. Một số vết rách trên mặt chảy xuống khóe miệng, khiến Stuart trông vừa điên rồ vừa yếu đuối một cách kinh người.
Trong đầu Kaine, những ký ức chết tiệt kia lại ùa về, một Stuart thuở nhỏ, người bạn hàng xóm cậu từng ngưỡng mộ, từng thầm thích… và rồi một ngày, chính người đó cũng là người đã khiến tuổi thơ trở thành tro tàn. Cậu vừa căm ghét hắn, vừa như bị ám ảnh, cậu vừa muốn gần gũi, vừa muốn giữ lại, muốn bảo vệ và cả muốn nghiền chết hắn dưới đôi tay mình… Và rồi trước mắt cậu giờ đây là một Stuart với dải máu nóng loang khắp nền đã lạnh.
Cậu đứng đó, cho đến khi bàn tay tự động quàng qua vai gã, nâng lên. Một nhịp trống ngực cậu sợ, căng thẳng, cà cả… ám ảnh. Mỗi bước chân đưa Stuart đi, Kaine đều cảm nhận sự mong manh của lý trí đang bị phá vỡ như nào bởi thứ cảm xúc ám ảnh chết tiệt này. Trong tâm trí cậu chỉ là lại hình ảnh những vệt máu chảy ròng theo từng bước đi, hơi thở gấp của con người đã mất ý thức .
Và trong khoảnh khắc ấy, Kaine cũng đang tự mắng bản thân. "Sao mình lại… quan tâm đến hắn chứ? Sao lại để tim mình nhói lên vì gã? Tại sao… tại sao mình lại lo lắng cho một kẻ điên rồ như thế này?"
Tay cậu run, ánh mắt lóe lên thứ gì đó mà tự cậu cũng không biết. Cậu ghét bản thân vì sự nhân từ của mình, căm phẫn vì tại sao mình vẫn còn muốn quan tâm đến gã, hận cả sự thật rằng mình vừa cứu một kẻ mà vốn dĩ cậu đã thề sẽ kết liễu bằng chính đôi tay này.
Kaine nheo mắt, cậu nhận ra điều gì đó khi hai người giao chiên ban nãy. Đôi mắt gã trước kia luôn sắc lẹm, luôn tinh quái nhưng giờ đây như mờ đi, phản ứng chậm lại, từng nhịp cơ thể gã dường như mất đi chút linh hoạt vốn có. Cậu nghiến răng, một luồng suy nghĩ lóe lên trong đầu Kaine, một suy nghĩ lạnh lùng tới méo mó, nhưng cậu không muốn khước từ nó. Stuart giờ đây trở nên dễ đoán hơn rất nhiều, và cậu sẽ thật dễ để có thể kiểm soát được một kẻ đang bị thương nặng tới mức này, dễ có thể chi phối theo cách mà trước đây Kaine chưa bao giờ dám tưởng tượng. Một phần cậu rùng mình, nhưng khóe môi cậu lại tự nhếch lên. Sau cùng thì, hai người cũng thật giống nhau mà.
Stuart vẫn điên rồ như vậy, hẵn vẫn toát lên một vẻ vẫn kiêu hãnh, nhưng giờ cậu cảm nhận được một sự lệ thuộc hiện hữu đầy mong manh đến mức tưởng như cậu có thể bóp nghẹt nó bằng một tay.
Kaine biết rõ rằng từ khoảnh khắc này, trò chơi giữa hai người đã đổi chiều.
Stuart đang nằm trong tay cậu. Hắn không thể chạy. Hắn không thể chống trả. Hắn sẽ hoàn toàn phải lệ thuộc.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Từ sáng sớm, những tiếng xì xào đã len lỏi khắp đại sảnh. Đèn treo trên cao chiếu ánh sáng mờ ảo, những tấm bảng nhiệm vụ còn chưa kịp được treo đầy, tạo cảm giác như cả guild đang chìm trong một cơn sốt lạnh.
Dạo gần đây có một tin đồn đang được lan rộng, một tên tội phạm truy nã khét tiếng như Stuart, cái kẻ từng khiến ba đội săn tiền thưởng bỏ mạng, kẻ biến cơ thể người thành trò tiêu khiển bệnh hoạn, lại bỗng biến mất sau một đêm à không có bất kỳ manh mối nào.
Hệt như hắn… đã bốc hơi .
Điều đó khiến không khí trong guild có phần trở nên đặc quánh, nặng nề đến mức mỗi câu nói buông ra đều như dao sắc cắt vào da thịt. Bởi lẽ hắn vài tuần trước đây hắn vừa làm đảo lộn Guild, tên điên ấy như một cơn bão quét qua.
Ba đội thợ săn tiền thưởng, những người dạn dày, có kinh nghiệm truy bắt quái vật đã biến mất chỉ trong vài ngày, không để lại bất kỳ phần thi thể nào đủ để nhận dạng. Người thì xì xào hắn “sưu tầm”, người khác lại nói hắn “chế tác” thứ gì đó mới. Chẳng ai dám khẳng định, bởi chẳng ai sống sót để kể.
Và quan trọng hơn cả, là vụ Kaine và Violet bị hắn đột kích ngay giữa ban ngày vẫn còn bị bàn tán suốt vài tuần qua.
---------------------------------------
Violet chống tay lên quầy, ngả người lại phía Kaine. Mái tóc của cô rơi xuống ngang vai, đôi mắt hẹp lại tỏ nghi ngờ, “Cậu còn nhớ lần cuối mình gặp hắn chứ? Stuart, cái tên điên thích cười đấy… chết tiệt, cái nụ cười phát ớn của hắn vẫn còn khiến tôi rùng mình đây này.”
Giọng cô bình thản, nhưng ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn cho thấy sự bất an đang từng chút len vào.
Kaine ngẩng lên, chậm rãi suy nghĩ rồi nhún vai. Cả gương mặt cậu như phủ một lớp bình thản nhẹ đến mức khó tin, “À? Sao cơ? Tớ cũng không biết nữa. Kẻ như hắn mà tự dưng biến mất thì lạ thật.”
Trong đáy mắt Kaine thoáng ánh lên một tia sáng nhỏ nhưng thật lạnh lẽo và tinh quái, thậm chí nó còn giống như một lưỡi dao khẽ lóe dưới ánh đèn. Một sự thú tính được giấu rất sâu, kín đáo đến mức chẳng ai tỏ ra hoài nghi.
Violet vẫn cau mày, nghiêng đầu quan sát cậu như thể cố tìm xem Kaine có lỗ hổng nào không. “Tôi nói này,… kẻ như hắn không thể đột ngột dừng lại như vậy được."
Nói tới đây Violet lại nhỏ giọng, "Chẳng phải hắn đang hứng thú mà… với cậu ấy, chẳng phả sao? Stuart không phải loại bỏ cuộc giữa chừng vậy chút nào.”
Kaine chỉ cười trừ, ngón tay vô thức gõ nhịp trên mặt bàn một cách ngẫu nhiên “Biết đâu chỉ là hắn tự quyết định dừng lại thôi?”
Câu nói quá vô lý đến mức Violet nhìn cậu như nhìn người mất trí tới nơi. Và từ phía sau, Richter với cánh tay đầy sẹo của mình, bước lại gần hai người. Lão già đó khoanh tay trước ngực, ánh mắt nặng nề như thép.
“Kaine.” Giọng của Richtor không cao, nhưng gằn từng chữ như thể đang cân đo phản ứng của cậu,“Tên nhóc cậu không lo à? Stuart… hắn nhắm vào nhóc. Hắn săn lùng nhóc còn gì.”
Kaine lại im lặng một lúc, chớp mắt. Chốc cậu lại quay sang, tỉnh bơ nói. “Hắn còn ngưng gửi mấy bức thư thách đấu rồi đe dọa nữa kìa.”
Cả Richter lẫn Violet đều khựng lại. Không phải vì lời nói, mà vì thái độ tỉnh bơ của cậu. Không có chút sợ hãi nào, không thù hằn, không chút lo lắng. Như thể đó là một kiểu thản nhiên… Người trong Guild không ai biết rằng ngay lúc họ bàn tán về một tên điên nguy hiểm, thì Kaine đã rời khỏi đó, bước đi của cậu rất nhẹ nhàng, lặng lẽ đặt dấu chấm hết cho câu chuyện ấy.

Yo! (Guest) on Chapter 1 Wed 17 Jul 2024 01:38AM UTC
Comment Actions
justhe_2_ofus on Chapter 1 Wed 17 Jul 2024 03:44AM UTC
Comment Actions
Thisweedsgud (Guest) on Chapter 1 Tue 10 Sep 2024 08:27AM UTC
Comment Actions
justhe_2_ofus on Chapter 1 Sat 16 Nov 2024 08:12PM UTC
Comment Actions
sn0w_desert on Chapter 1 Mon 21 Apr 2025 12:32PM UTC
Comment Actions
sn0w_desert on Chapter 1 Mon 21 Apr 2025 01:11PM UTC
Comment Actions
justhe_2_ofus on Chapter 1 Thu 15 May 2025 04:10AM UTC
Comment Actions
justhe_2_ofus on Chapter 1 Thu 15 May 2025 04:11AM UTC
Comment Actions
retromp3 on Chapter 1 Tue 11 Nov 2025 01:56PM UTC
Comment Actions
justhe_2_ofus on Chapter 1 Fri 14 Nov 2025 05:42AM UTC
Last Edited Fri 14 Nov 2025 05:44AM UTC
Comment Actions
retromp3 on Chapter 1 Sat 15 Nov 2025 02:37PM UTC
Comment Actions
justhe_2_ofus on Chapter 1 Sat 15 Nov 2025 03:29PM UTC
Last Edited Sat 15 Nov 2025 05:39PM UTC
Comment Actions
retromp3 on Chapter 1 Sun 16 Nov 2025 08:16AM UTC
Comment Actions
retromp3 on Chapter 2 Sun 16 Nov 2025 08:38AM UTC
Comment Actions
justhe_2_ofus on Chapter 2 Wed 19 Nov 2025 06:17AM UTC
Comment Actions
sn0w_desert on Chapter 2 Tue 18 Nov 2025 08:21AM UTC
Comment Actions
sn0w_desert on Chapter 2 Tue 18 Nov 2025 08:22AM UTC
Comment Actions
justhe_2_ofus on Chapter 2 Wed 19 Nov 2025 05:08AM UTC
Comment Actions
sn0w_desert on Chapter 2 Wed 19 Nov 2025 01:45PM UTC
Comment Actions
Guest (Guest) on Chapter 3 Mon 24 Nov 2025 06:04PM UTC
Comment Actions