Chapter Text
Phận là thành viên có ích cho xã hội mang lại nhiều mặt tích cực—Atsumu tự nhủ, tích cực với nghĩa cười như được mùa vào thứ Sáu và than thân oán phận vào thứ Hai sau trận đấu tập mệt bở hơi tai—nhất là khi hắn được thấy muôn sắc diệu kỳ của nhân loại. Điển hình như việc Bokuto liến thoắng tiếng Trung khi say bí tỉ. Đúng vậy. Lúc tỉnh thì nửa chữ cũng chẳng biết, nhưng nhờ chút cồn mà lưu loát như tiếng mẹ đẻ, kỳ con mẹ nó diệu thật luôn? Inunaki uống đến líu lưỡi vẫn không hề ngậm mồm về ba con cua ẩn sĩ nuôi ở nhà. Meian ngất trên sàn trong tư thế bào thai, ngon lành ngủ như trẻ con mới lọt lòng. Adriah thì… bình thường đến đáng sợ. Atsumu chưa thấy Hinata say bao giờ, nên hầy, chê, chẳng đóng góp được gì cho giả thuyết tào lao về bản chất con người của hắn cả.
Rồi tới Kiyoomi. Kỳ quan thứ tám của vũ trụ. Rất hiếm thấy trong tự nhiên, nhưng là một mẫu vật có thể sẽ xuất thiện nếu được mồi chài trong điều kiện đặc thù và với bầu bạn thích hợp. Tùy theo mức độ say, một Kiyoomi dưới tác động của cồn có thể dao động từ "rưng rưng sụt sùi về con cá cảnh đã chết từ lớp ba" đến "thuộc diện tình nghi tội phô hàng nơi công cộng."
Chiếc thang đo được Atsumu dày công xây dựng qua nhiều năm. Ban đầu, hắn chỉ coi đây là thú vui lúc chán, như việc thu thập bảy bảy bốn chín cách chết ngớ ngẩn của chuột lang. Nhưng—rồi. Những màn cháo lưỡi trong phòng vệ sinh sau quầy rượu. Những đêm chung xe, chung giường không đếm xuể. Những lời tỏ tình dạt dào sóng nước, sướt mướt tới mức khiến Atsumu nghi ngờ về bản thân. Vân vân mây mây.
Giờ đây Atsumu quan sát Kiyoomi say xỉn để cống hiến vì mục đích cao cả, kiểu tình yêu tình báo vớ vẩn thôi.
Đêm nay mấy tin nhắn đầu không có gì đặc biệt. Kiyoomi-một-ly, Atsumu nghĩ, vẫn tỉnh táo, chỉ hơi thành thật quá.
Chán quá. Sao em lại ở đây?
Lần sau Motoya mà nài nỉ đi nhậu thì nhớ nhắc em từ chối. Rượu mơ mà nhạt như nước ốc.
Rồi đến Kiyoomi-hai-ly, còn gọi là ứng viên tiềm năng của viện dưỡng lão:
Kkhpớp em nhnức
;(
khá t nớuwc quá
gogole.com
lấy nước ở đ âu
nước gần tôi
nước giếngg hoạt đgôgjn thế nòa
nước khoáng fiji
nước khoáng fiji giao hàn ghỏatốc
Tiếp là Kiyoomi-ba-ly, chỉ ngồi thần ra trong im lặng. Atsumu không quá lo vì đây là mức ổn định nhất trên thang đo mức độ Kiyoomi Say. Vả lại, chính Kiyoomi cũng nói đêm nay chỉ uống ba ly.
“Em chỉ muốn đi cho xong để Motoya khỏi lải nhải làm phiền,” Kiyoomi đã nói vậy trước khi rời đi.
Coi kìa, ai đó cũng biết xạo chó đấy chứ. Loạt tin nhắn cứ thế oanh tạc hộp thư Atsumu, như thể tứ kỵ sĩ khải huyền đến báo ngày tận thế.
CẬU MIYA CÓ ĐÓ KHÔNG.
CỨU.
Chấm câu đàng hoàng. Còn là từ Komori. “Bỏ mẹ,” Atsumu lẩm bẩm, rồi lập tức vồ lấy điện thoại.
cậu đến đón bé kiyo đi
komori đang nhắn nhó
nó cư xử lạ cả đêm rồi nhưng cậu biết bình thường nó cũng thế nên tôi cứ để nó đấy rồi vào nhà vệ sinh nhưng lúc quay lại tôi thấy nó tu không chỉ một hay hai
MÀ BA LY
CẬU HIỂU THẾ NGHĨA LÀ GÌ KHÔNG??
“Omi-sáu-ly,” Atsumu kinh hãi nhủ thầm, lăn xuống khỏi giường rồi vớ lấy chùm chìa khóa xe.
Mười phút sau, Atsumu chạy thục mạng tới quán rượu. Địa điểm hôm nay là một quán hạng sang mở cả đêm, cấm hút thuốc, sạch bóng không một hạt bụi, trong những phòng riêng được trang hoàng bởi cửa gỗ kéo chứ không phải những miếng rèm rách nát. Atsumu còn chẳng cần nhắn hỏi Motoya đang ở phòng nào: phục vụ đã bắt gặp Atsumu hớt hải và lên tiếng, “Xin hỏi anh tìm—”
“Cao, ngon, hơi giống búp bê Victoria bị ám—”
“À, vâng, phòng cuối hành lang bên trái ạ.”
“Cám ơn,” Atsumu đáp, nhanh chóng đi lướt qua.
Hắn không biết mình đã mong chờ gì khi bước chân vào phòng riêng. Ba năm hẹn hò, và chưa một lần nào hắn được chứng kiến Kiyoomi-sáu-ly. Y lẩn tránh luồn lách như lươn, như trạch. Kiyoomi luôn từ chối, luôn bất tỉnh trước ly thứ sáu, à thì—cũng bởi Kiyoomi-năm-ly chính là tên suýt phạm tội phô hàng nơi công cộng—nên đêm thường kết thúc với cả hai lăn lộn trên giường, ly thứ sáu lúc nào cũng đóng bụi, nói thế không có nghĩa là Atsumu muốn phàn nàn gì.
Nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không tò mò. Sáu ly có thể là gì chứ? Sát nhân khát máu? Thợ làm tóc nghiệp dư? Hay bách khoa toàn thư sống về động vật—nghe cũng tuyệt đấy.
Băn khoăn chẳng bằng một lần chứng kiến tận mắt. Atsumu bèn đẩy cửa đi vào.
Sạch máu, may quá. Mà đúng hơn là cả phòng đều rất sạch. Bàn nước thấp, hai ghế bành, chẳng thấy Kiyoomi đâu, chỉ có mỗi Motoya rúm ró trong góc giơ cả hai tay lên đầu hàng. Cậu ta giật bắn người khi nghe Atsumu bước vào. Hắn có thể thấy rõ nét mặt cậu ta lập tức thả lỏng. “Ôi lạy trời khấn phật,” Motoya thở hổn hển. “Của cậu hết. Tôi đếch biết phải cãi nhau với nó bao lâu nữa. Tôi biến đây nhớ cho nó uống nước thế nhé tạm biệt.”
“Cãi nhau á?” Atsumu nói vọng vào căn phòng trống, cũng là lúc thủy quái đầm lầy quyết định trườn ra khỏi gầm bàn.
Nhưng ồ. Còn ai trồng khoai đất này ngoài Kiyoomi.
Atsumu khẽ cười rồi thả mình xuống đệm ghế. “Xin chào, Omi-sáu-ly.”
Sinh vật vô định hình từ bóng tối đen kịt hiện nguyên hình thành động vật bộ linh trưởng, thân cao 1 mét 92, từng tham gia Olympic với tư cách vận động viên, tình yêu trọn đời của Atsumu.
“Anh,” Kiyoomi rít.
“Ừ,” Atsumu đáp.
“Anh…” Kiyoomi cau mày. “Cũng ngon đấy.”
Atsumu vận hết sức bình sinh nén cười. “Đương nhiên.”
“Lại còn hống hách.”
“Ừ, cũng hông phải lần đầu bị chê vậy. Mà bé ơi.”
Kiyoomi nheo mắt. “Bé?"
“Kiyoomi,” Atsumu bèn sửa lại, vì Kiyoomi-sáu-ly có vẻ khó ưa và phản ứng không mấy tích cực với tên thân mật. “Em định ở dưới đây bao lâu nữa?”
“Hả?”
“Dưới bàn đó.”
“Dưới này ấm,” Kiyoomi nói, thu mình cuộn tròn người lại. Atsumu chịu, hắn đầu hàng, hắn không nhịn được mà cười toe toét. Kiyoomi lườm hắn tóe khói, lộ rõ bộ mặt khắc nghiệt, đay nghiến. “Thôi đi. Đừng cười với tôi. Tôi biết thừa anh có ý gì.”
“Thế ý của anh là gì nào?”
“Anh đang cố… dụ dỗ tôi.”
“Cũng tùy. Em coi có tác dụng hông?”
“Hơi,” Kiyoomi cộc cằn đáp, nép mình xuống hang ổ dưới gầm bàn. “Anh đi đi. Không có chuyện tôi lả lướt tà lưa với anh đêm nay đâu.”
Lả lướt tà lưa. Mẹ nó, hắn yêu tên khốn trước mắt quá. Atsumu sắp xếp lại những giả thuyết về Kiyoomi-sáu-ly. Không quá khó ưa. Thế thì chắc là chỉ không thích động chạm?
“Sao lại đuổi anh? Anh đến đón em mà.”
“Không được,” Kiyoomi gắt lại.
“Sao hông?”
“Không! Tôi có bạn trai rồi.”
“À phải,” Atsumu chậm rãi đáp. Ra là Kiyoomi-sáu-ly không thích động chạm và có hơi ngốc. “Anh là bạn trai em mà.”
“Anh định lừa ai,” Kiyoomi lớn tiếng lặp lại. “Tôi có bạn trai thật, đồ lợn nái bẩn thỉu!” Atsumu còn chẳng kịp tiêu hóa câu chửi vừa rồi có ý mẹ gì thì Kiyoomi đã tiếp tục, “Chúng tôi đã hẹn hò được ba năm, năm tháng, và ba tuần rưỡi. Tôi rất nghiêm túc với hắn. Tôi tận tâm với rất nhiều thứ. Anh dỏng tai lên mà nghe cho rõ—ai phỉ nhổ kẻ đó hèn, nên đương nhiên là tôi nuốt dù vị tởm chết được—”
Chắc hẳn trong vài giây qua, tên phục vụ đã lén áp chế Atsumu từ đằng sau rồi quật chiếc ghế đẩu vào đầu hắn. Đó là lý do hợp lý duy nhất giải thích được tại sao đầu Atsumu đang quay mòng mòng. Chắc chắn là chấn động não cấp độ ba. Hoặc viêm tai thủng màng nhĩ. Hay gì đó tương tự.
“—dù tôi phải công nhận, anh ngon thật. Đúng chuẩn gu tôi. Ngồi yên, tôi tới nắm vai anh,” Kiyoomi trịnh trọng thông báo, và Atsumu lập tức bị kiểm hàng, tay Kiyoomi hết sờ nắn vai, bắp tay, rồi mò tới ngực hắn, cái mẹ gì—
Đôi tay thoắt ẩn thoắt hiện nhanh chóng rụt lại. Atsumu há hốc miệng.
“Eo,” giọng Kiyoomi rõ vẻ kinh tởm. “Còn có cơ nữa. Anh chăm tập lắm à?”
“Ôi lạy giời,” Atsumu bàng hoàng tự nhủ. Hắn chăm tập không á?
“Kệ anh,” Kiyoomi tiếp lời. “Nói chung là tôi sẽ không về với anh, tôi có bạn trai rồi. Hắn tên Miya Atsumu. Có khi anh từng nghe rồi. Hắn là vận động viên Olympic. Hắn—bự lắm. Chỗ nào cũng bự. Anh hiểu tôi nói gì chứ.” Y dừng một nhịp, rồi lặp lại. “Chỗ nào cũng bự.”
“Ôi lạy thánh thần bốn phương.” Atsumu thều thào.
Giờ hắn hiểu rồi. Kiyoomi-sáu-ly không khó ưa, cũng không phải không thích động chạm, càng không phải bách khoa toàn thư sống kiêm thợ cắt tóc khát máu. Kiyoomi-sáu-ly chỉ con mẹ nó đui thôi. Một tên khốn đui mù, không ngại đấu võ mồm, không phân biệt được ai với ai.
Bảo sao Motoya vọt lẹ thế.
“Sao giọng anh cũng nghe giống hắn nữa,” tiếng Kiyoomi gầm gừ kéo Atsumu về lại mặt đất.
Con lạy chín phương trời. “Anh… Omi, nghe này—”
“Đừng gọi tôi thế. Chỉ bạn trai tôi được gọi thế thôi.”
Atsumu chưa bao giờ nghe từ bạn trai tuôn ra khỏi miệng Kiyoomi nhiều đến thế. Hắn muốn chôn mặt vào tay và—rú? Đấm tường? Gào khóc? Đè Kiyoomi xuống sàn rồi chơi tới bến?
Rồi. Hít thật sâu. Tập trung. Đuổi con họa mi đi.
“Nghe này,” Atsumu mở lời. “Anh tới đón em về.” Khi Kiyoomi toan mở miệng cãi, hắn lập tức tiếp lời, “Anh là—bạn Atsumu. Anh tới đón em về nhà. Nhà em ấy. Nhà em ở cùng bạn trai.”
“Bạn trai cực ngon ăn,” Kiyoomi sửa lại. “Mà tôi rất nghiêm túc gắn bó.”
“Ừ, phải, tên đó.”
“Không, anh nhắc lại đi.”
“...Hả?”
“Tôi muốn nghe anh nói rằng hắn ngon ăn, hàng khủng, tôi rất yêu hắn và đừng tên khốn nào trên trái đất này hòng tơ tưởng tới tôi chừng nào hắn còn sống, hắn có chết thì cơ hội cũng bằng không. Tôi sẽ dành hàng thập kỷ khóc thương bên mộ hắn trước khi anh dám nghĩ là động được một ngón tay vào tôi. Nói anh biết vậy thôi.”
Atsumu hít một thơi thật sâu. Rồi chậm rãi thở ra. Đồng chí Miya, bắt con họa mi lại.
“Rồi,” hắn gằn từng chữ. “Bạn trai… ngon ăn của em, hàng… khủng.” Con lạy mười phương đất. Hắn chịu thôi. Mẹ nó. Đệch, con, mẹ, nó—không, hắn làm được, hắn phải làm, phải đưa Kiyoomi về rồi đặt em lên nệm giường mềm mại trước khi động thủ. Rồi. Rồi. “Người em… rất yêu, và hông ai có thể sánh bằng tới khi hắn chết.”
“Kể cả khi hắn chết thì người khác cũng đừng hòng,” Kiyoomi nhấn mạnh.
"Và. Kể cả khi hắn chết. Thì người khác cũng đừng hòng.”
"Được rồi,” Kiyoomi đáp và trườn ra khỏi gầm bàn, lại còn dành thời gian chỉnh lại tóc tai. Y chớp mắt, rồi chìa tay về phía Atsumu như thể quý tộc thế kỷ 19. "Anh không cần nhắc lại đoạn thăm mộ đâu. Rồi đưa tôi về đi, kẻ lạ mặt ngon trai.”
"Em muốn gì anh cũng chiều,” Atsumu thật lòng đáp.
Chapter Text
Thay vì thức dậy, Kiyoomi đã phải oằn mình bò ra khỏi tiềm thức. Người y mệt lả, ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ làm mắt y đau nhức. Hẳn là có con gì mắc bệnh dại đã chết trên đầu lưỡi y. Khuôn miệng y khô rang và có vị như— bệnh lao.
Mẹ nó. Hôm qua đi uống với Motoya. Sao y lại đồng ý đi cơ chứ? Y còn chẳng nhớ mình về nhà kiểu gì, huống chi là những lời hú họa Motoya dùng để thuyết phục. Y thốt ra một tiếng kêu ai oán rồi vùi mặt vào gối—lớp bông mềm rung lên rồi cười đáp lại.
“Dậy rồi à?” Giọng Atsumu cất lên.
Kyoomi chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng gầm nhẹ. Trời mẹ, đầu y đau như búa bổ. Bao nhiêu năm rồi Kiyoomi mới sa đọa thế này. Y già rồi.
Lạy giời. Y sắp thành hóa thạch rồi chứ gì nữa.
Bàn tay ở đâu mò vào lọn xoăn đen mềm, Kiyoomi thở một tiếng khoan khoái, dụi đầu vào—đùi Atsumu? Hay tay? Gì cũng được.
“Em làm màu quá đấy,” Atsumu thủ thỉ, Kiyoomi trả thù bằng cách nhe răng ngoạm lấy phần thịt y đang gác lên, nhưng chỉ làm Atsumu cười đáp lại. “Thế bé bự có định dậy hông?”
“Bé cái đầu nhà anh.”
“Ừ rồi. Em nhớ gì tối qua hông?”
Rõ là Atsumu không có kế hoạch để Kiyoomi quay trở lại cõi mộng yên bình, y thở dài, lăn người sang rồi hé mắt. Có vẻ Atsumu đã dậy vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi, hắn nằm bên cạnh cười đến đáng ghét, mặt tỉnh táo tươi cười dù mới là—mấy giờ rồi?
Gần trưa, bên ngoài nắng như đổ lửa. Giết y đi.
“Omiiii. Em bơ anh à?”
Y nheo mắt nhìn Atsumu, sáng mà vẫn ngon ăn, đáng ghét. Kinh tởm. “Em đi uống. Em say. Em đi về.”
“Vậy là hông nhớ gì rồi.”
“Nhớ vậy là đủ rồi.”
“Hừm, anh hông nghĩ vậy đâu.”
Giọng điệu trầm bổng Atsumu đáp lại làm Kiyoomi bất an. Y cau mày ngồi dậy, mặc kệ thái dương co giật để lườm Atsumu. “Ý anh là gì? Motoya giở trò gì?”
“Ồ, Motoya vô tội,” Atsumu hào hứng. “Mình em tự biên tự diễn thôi.”
“Là sao?”
“Em uống đến lú người luôn. Thế mà trước em còn giảng đạo cho anh. Em mất quyền đấy trong cả thế kỷ tới rồi nhé.”
Kiyoomi liếc khóe miệng cong cớn đáng ghét và khẳng định, “Anh nói láo.”
“Thế ư,” Câu trả lời hoan hỉ của Atsumu đã đánh dấu thời điểm bắt đầu của mười phút tệ nhất đời Kiyoomi.
Qua nhiều năm Kiyoomi đã phát hiện ra dù Atsumu không dông dài lắm lời như Bokuto hay Hinata, nhưng bản chất hắn vẫn thích được chú ý, điều đó có nghĩa rằng hắn tận hưởng mọi ánh mắt đổ dồn về mình khi hẳn kể lại những câu chuyện đủ thú vị để hắn để tâm. Và đương nhiên, sự việc tối qua là chuyện ngàn năm có một. Hắn thuật lại tường tận từng chi tiết sau khi Motoya—tên khốn phản bội—nhắn hắn đến đón Kiyoomi. Hắn nhấn mạnh từng khung cảnh, từng lời thoại. Từng câu từng chữ khi Kiyoomi lảm nhảm về hạ bộ của hắn, khi y thao thao bất tuyệt và nằng nặc gọi hắn là “kẻ lạ mặt ngon trai” tới tận khi vào ghế ô tô, khi Kiyoomi suýt nhào lấy hắn dù chính y đã bắt Atsumu thề không được động một ngón tay lên người y.
“Rồi, em biết rồi,” Kiyoomi xen vào, vận hết sức bình sinh để ngăn hơi nóng lan lên gò má. “Em làm mình làm mẩy. Em không nhận ra anh. Em ve vãn anh rồi gọi bản thân là kẻ thông dâm bẩn thỉu. Đã hiểu. Chuyển chủ đề đi.”
“Gì nhanh thế. Chưa hết đâu, lên giường rồi em vẫn lầm bầm nhiều thứ thú vị lắm.”
Mặt Kiyoomi trắng bệnh không còn giọt máu. “Vẫn chưa hết á?”
“Còn chứ. Ây dà, phải đến gần 4 giờ sáng em mới thiếp đi, nhưng chi tiết đấy là phụ thôi. Quan trọng là, sau khi em lải nhải về ngoại tình rồi thông dâm các thứ, em cứ nói là anh nhìn giống ai đó, lúc đó em bảo hông tin được anh là người đến đón em.”
“Sao lại thế?”
“Anh chịu, anh có ở trong cái đầu vừa hoang tưởng vừa phê quắc cần câu vì rượu của em đâu. Nhưng buồn cười lắm. Em tưởng anh là Osamu.”
“Gì cơ?"
“Chắc là do tóc anh.”
Atsumu đưa tay lên vuốt mái tóc đã mất hết sắc vàng. Hắn đã không dặm chân tóc nhiều tháng rồi, nhưng Kiyoomi vẫn chưa thể quen—mỗi lần lén nhìn lâu quá là họa mi y lại muốn hót. Y chẳng hiểu nổi sao màu tóc tự nhiên lại có sức sát thương lớn thế. Màu nâu trầm làm đường nét Atsumu mềm mại, trưởng thành hơn. Làm hắn thuận mắt đến đáng ghét, hắn như biến thành một phiên bản quyến rũ, chín chắn, đểu cáng hơn, như thể hắn sẵn sàng áp Kiyoomi lên tường bất cứ lúc nào, thay bánh xe, rồi quay sang làm mỳ kéo tay hay gì đó tương tự.
Hắn và Osamu vẫn như hai giọt nước, nhưng thời gian đắm mình trong nắng làm tóc Atsumu nhạt hơn vài tông, mang sắc ngọt ngào của mật ong cháy. Không, không ngọt, không mật ong gì hết; nghe sến đến tởm, Kiyoomi sẽ không đời nào phun ra mấy từ đó. Cùng lắm là… gỗ sồi. Vào mùa xuân, khi tuyết tan. Vậy thôi.
Nhưng mẹ nó, mái tóc ấy? Mái đầu đó. Sắc nâu trầm làm lòng Kiyoomi lần đầu nổi lên những vọng tưởng yên bình ấm cúng nhưng cũng không kém phần báng bổ thần linh, y chịu hết nổi rồi, y nhịn đủ rồi, y chỉ muốn—
Ăn tươi nuốt sống chủ nhân nó, chỉ vậy thôi.
Y chỉ có thể đè nén ham muốn vô độ sau khi lảm nhảm về tóc Atsumu với Motoya hai tuần một lần. Motoya có vô kể thiếu sót nhưng riêng khoản giữ bí mật cho Kiyoomi là thực hiện rất nghiêm túc đầy đủ.
Vài mảnh ký ức ùa về. Kiyoomi chớp mắt. À. Ra là bữa nhậu tối qua đã có mục đích trước.
“Omi?” Atsumu lên tiếng, vẫy tay trước mặt Kiyoomi. “Còn đó hông?”
“Chút nhớ nhắc em cảm ơn Motoya,” Kiyoomi lẩm bẩm.
“Motoya á? Thế anh thì sao?”
“Từ lúc tôi dậy anh có làm cái quái gì ngoài sỉ nhục tôi đâu,” Kiyoomi nạt. “Cảm ơn anh chỉ tổ phí lời.”
“Vậy ư, thế thì em phải bù anh cái khác rồi,” Atsumu đáp.
Lại cái giọng lả lướt khiến Kiyoomi nổi da gà—nhưng cũng nổi cả hứng. Cái giọng hăm dọa. Cái giọng Miya Atsumu đặc trưng. Cái giọng thì thầm “nào, còn tận mười phút nữa mới tới giờ mọi người đến tìm bọn mình mà, anh nhanh thôi,” đã hại hai người bị huấn luyện viên Forster nhắc nhở không biết bao nhiêu lần.
“Tự dưng em muốn điếc,” Kiyoomi đáp.
“Anh nghĩ em sẽ muốn nghe đấy,” Atsumu tiếp lời. “Muốn anh kể về việc em thích tóc anh thế nào nè, vì Omi à, trước đó anh có biết bằng mắt.” Kiyoomi câm lặng giương mắt, nhưng rủ lòng từ bi chưa bao giờ có trong từ điển Miya Atsumu, và đương nhiên sẽ không tự dưng xuất hiện chỉ vì hắn vừa phát hiện bí mật nhục nhã nhất của Kiyoomi. “Em nghĩ anh rất hợp màu nâu trầm, rằng anh rất ngon ăn rất quyến rũ rất trưởng thành. Em nghĩ tóc mới làm anh nhìn như—gì ấy nhỉ? Tướng quân với mười ba cung phi thế kỷ 12?”
“Không,” Kiyoomi thốt, “không, không thể nào—”
"Em sẵn sàng làm nhiều thứ chỉ vì mái tóc mới của anh,” Atsumu tiếp tục, hào hứng mặc kệ kẻ trước mặt đang hồn lìa khỏi xác. "Em muốn chơi anh trong phòng thay đồ, mặc kệ mọi người nhìn, em đồng ý mặc bồ đồ hầu gái anh mua chơi mấy tháng trước, em bằng lòng ngồi lên mặt anh hàng giờ liền—”
"CÂM MIỆNG—”
"Em còn định,” Atsumu nói, "cầu hôn anh. Phải không?”
Kiyoomi há hốc miệng.
Tiếng tách vang lên trong tai y. Như tiếng bật khóa an toàn trên khẩu súng lục, hoặc tiếng toàn bộ hệ thống thần kinh của y đồng loạt tắt ngúm.
"Em,” Bỗng nhiên miệng Kiyoomi khô rang, mà không phải do cồn, hay do Atsumu vừa dành mười phút vừa rồi sỉ nhục y. "Em nói gì cơ?”
"Em kể hết kế hoạch cầu hôn,” Atsumu lặp lại, giọng dịu lại, nắm lấy rồi hôn lên tay Kiyoomi. "Cụ thể là trong ba ngày nữa. Sáu tháng trước ngày kỷ niệm thứ tư của mình, vì cầu hôn vào đúng ngày thì sến, và mình sẽ có hai ngày kỷ niệm riêng cách nhau một khoảng thời gian hợp lý. Anh trích lại gần như y lời đó. Em còn chuẩn bị cả bản trình chiếu trong điện thoại nữa bé à.”
Tiếng động vật hấp hối thoát ra khỏi cuống họng y. Y nghĩ mình không chịu nổi. Mọi dây thần kinh trong cơ thể y đồng loại ngừng hoạt động. Hết rồi. Đời y đến đây là hết. Hôm nay là ngày cuối y còn sống trên thế gian.
Hẳn là biết y nghĩ gì về mái tóc là vẫn chưa đủ, hẳn là moi móc mọi bí mật đáng xấu hổ, đáng hổ thẹn nhất của Kiyoomi là vẫn chưa đủ, Atsumu còn phải bóc tách từng bước kế hoạch Kiyoomi đã tỉ mỉ viết lên để không những cầu hôn mà còn để thề non hẹn biển như một thằng ngốc yêu đến mụ đầu.
Kiyoomi vừa được trải nghiệm tầng địa ngục tồi tệ nhất. Những tháng, những năm đằng đẵng kỳ công lên chi tiết cho một màn cầu hôn hoàn hảo và tên đó—tên khốn cứ thế—
“Nghe thôi mà anh lại đổ lần nữa rồi,” Atsumu nói, và Kiyoomi chỉ có thể thều thào thở ra đáp lại. “Đổ rầm đổ rạp luôn ấy chứ, đổ đến mức mà anh muốn hỏi em câu này.”
“Gì,” Kiyoomi rền rĩ.
Thay vì trả lời, Atsumu mở ngăn kéo tủ đầu giường ra lấy gì đó rồi ném lên đùi y. Kiyoomi theo bản năng bắt lấy, và rồi y cụp mắt xuống nhìn chiếc hộp nhung đen đang nằm gọn trong lòng bàn tay.
Y biết chiếc hộp này. Y đã nhìn không biết bao nhiêu kiểu dáng hệt thế khi căng óc chọn cái phù hợp để tặng Atsumu.
Kiyoomi lặng lẽ mở hộp ra rồi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bên trong.
“Cưới anh nhé,” Atsumu khẽ nói. “Anh suy nghĩ khá lâu rồi, nhưng hôm qua làm anh chắc chắn gấp tỷ lần. Chừng nào tay em còn chưa đeo nhẫn thì chừng đó anh chẳng thiết sống đâu. Đồng ý đi, Omi.”
Kiyoomi cố lên tiếng. Chẳng có âm thanh nào vượt khỏi cuống họng: chẳng phải đồng ý hay từ chối, chẳng phải tại sao lại là bây giờ, tại sao việc em rơi xuống tận cùng của nỗi nhục lại làm anh muốn cưới em, chẳng phải anh chắc chứ, anh mua nhẫn từ lúc mẹ nào, em muốn ở bên anh nhưng anh có muốn ở bên em đến thế không, chẳng phải anh có biết, anh có biết em nghiêm túc thế nào không.
Thay vào đó, khi y gắng hết sức bình sinh mở miệng, tất cả những gì thoát ra chỉ là một tiếng, “Đệch con mẹ anh.” run rẩy.
Atsumu nhếch miệng cười, kéo Kiyoomi lại gần tới khi bốn đầu gối chạm nhau, đưa tay lên vuốt ve má y. “Đấy có phải đồng ý đâu,” hắn nói. “Anh bảo em đồng ý cơ mà.”
“Tôi đã lên kế hoạch,” Kiyoomi nghẹn họng. “Đồ khốn kiếp. Tôi đã lên kế hoạch, tôi đã kỳ công chuẩn bị và—và—”
“Ừ, vô cùng lãng mạn luôn.”
“—tôi đã mua nhẫn từ đời mẹ nào rồi—”
“Giờ anh mới biết đấy.”
“—tôi còn làm cả tệp trình chiếu—”
“Ừ, thiết kế đỉnh lắm em.”
“—anh còn chẳng—”
“Anh có mà,” Atsumu cười đáp lại. Hắn nhấc chiếc nhẫn trong hộp ra rồi nắm lấy tay Kiyoomi.
Kim loại lạnh ngắt đậu lên đầu ngón tay, Kiyoomi lập tức khoát tay rồi nhảy khỏi giường, hét lên, “Không! Tôi không chịu—”
Atsumu vẫn đang cười, khóe mắt cong lên. “Hông chịu thật hông?”
“Thật chứ cái quái gì nữa!” Kiyoomi gầm lên, hùng hổ xông tới tủ quần áo, mở tung cảnh cửa gỗ, giật hết đồ đạc xuống khỏi móc, ném lên sàn tới khi sau lưng y chỉ còn vải vóc lả tả, tới khi bốn góc trống hoác chỉ trừ một cái váy giấu tận tít góc sâu, và hiển nhiên là Atsumu chẳng thấy vì hắn có để ý tới nội thất gì cho cam, cũng chẳng để ý Kiyoomi đã vận hết sức bình sinh lắp từng khung gỗ ở nhà Hinata rồi còng lưng mang về đây trong khi Atsumu thảnh thơi ra ngoài chơi hay làm mẹ gì đó trời cũng chẳng biết, nhưng—
“Ối, em giận thật à,” Atsumu lên tiếng.
“ANH IM MẸ ĐI!” Kiyoomi gào lên, y mở phăng ngăn tủ dưới cùng, lực mạnh tới mức bản lề tung ra, èo oặt rơi xuống sàn gỗ cứng. Hộp nhẫn vẫn ở trong đó, lấp ló như đang móc mỉa y rằng lên kế hoạch làm gì để rồi cũng đổ sông đổ bể. Kiyoomi nắm lấy hộp nhung, rầm rập bước ra khỏi tủ, rồi ném vào mặt Atsumu, nhưng đương con mẹ nó nhiên là hắn đã ra tay bắt được. Kiyoomi chỉ càng thêm điên tiết. “Đệch mẹ anh! Anh—anh dành hai phút cỏn con suy nghĩ, rồi anh nghĩ anh cầu hôn được tôi, trong khi lẽ ra tôi đã thắng trước rồi! Tôi đã chuẩn bị xong xuôi! Kế hoạch của tôi tốt hơn vạn lần màn câu hôn nửa vời trên giường lúc tôi còn chưa tỉnh rượu của anh và—”
“Anh thấy cũng đâu đến nỗi nào,” Atsumu đáp.
“Tôi sẽ diệt khẩu anh,” Kiyoomi nạt lại. “Rồi tôi sẽ hồi sinh anh trong ba ngày tới để anh có mặt lúc tôi đưa anh đến nhà hàng mình thích nhất và— trong khu vườn đã thuê riêng— và, và có cả hoa, vì chúng nở bung mẹ hết rồi và anh có loài hoa anh thích nhất dù anh đếch nhận ra, vì tôi biết anh và vì tôi đã bỏ bao công sức nghiên cứu—”
“Nghe lãng mạn thế.”
“Tôi biết! Anh có biết tôi hao tâm tổn sức thế nào không! Và anh sẽ đồng ý! Và anh sẽ đếch được là người cầu hôn tôi vì tôi đã làm xong trước hết rồi!”
“Em hài hước ghê ấy,” Atsumu nói, miệng nhoẻn cười, tay đưa ra trước mắt Kiyoomi, và y còn có thể làm gì ngoài nắm lấy rồi trèo lại lên giường như thằng ngốc, mặc cho Kiyoomi có muốn bóp cổ hắn đến mức nào. Y càng sôi máu khi Atsumu thơm lên trán y, ai cho hắn mềm mỏng dịu dàng trong khi y đang nổi khùng nổi dại. “Anh đeo nhẫn cho em nhớ?”
“KHÔNG.”
“Nhẫn thôi mà, Omi. Hổng có nghĩa là em đồng ý đâu.” Khi thấy lời ngon ngọt không dỗ được khổ chủ, Atsumu thơm má rồi rúc vào hõm cổ y. “Omi, thôi nào. Ba ngày nữa em cầu hôn anh cũng được mà. Anh hứa sẽ tỏ ra ngạc nhiên.”
“Tôi nên đánh anh bất tỉnh mới phải,” Kiyoomi lẩm bẩm. “Bắt anh quên cả tuần này đi.”
“Em lãng mạn quá cơ.”
Đầu mày Kiyoomi nhíu chặt lại, y quay đầu sang bên, cụp mắt lườm bãi chiến trường trước tủ quần áo.
“Omi à,” Atsumu nhẹ nhàng nói.
Đệch mẹ hắn. Đệch mẹ hắn và màn cầu hôn nửa vời của hắn, và cách hắn cứ hôn chóc lên má, lên mặt Kiyoomi như thể hắn là mèo mướp chứ đếch phải tên khốn hống hách, và đệch con mẹ Atsumu lần nữa, ai mướn hắn nói tên Kiyoomi với hai âm tiết như thể đồng nghĩa với yêu thương với thân thuộc với mái ấm. Đệch mẹ hắn. Đệch cả nhà hắn.
“Đeo nhẫn vào đi, đồ lợn nái hai mặt,” Kiyoomi quạt.
“Anh thích tướng quân mười ba cung phi thế kỷ 12 hơn,” Atsumu đáp, và trượt chiếc nhẫn hoàn con mẹ nó hảo lên ngón tay Kiyoomi. Trong một chốc cả hai ngồi đần ra, câm lặng nhìn xuống: dù chỉ là nghi thức nhưng biểu tượng nó mang lại, tương lai nó vẽ lên, và những tháng năm nó trải dài trước mắt với tình thương và mài ấm và tất cả những gì Kiyoomi luôn mong đợi.
Rồi, vì Atsumu luôn phải ném đá vào hội nghị, hắn lên tiếng, “Vậy còn bộ hầu gái.”
“Anh đùa tôi à,” Kiyoomi ráo hoảnh đáp.
“Thế là hông à?”
“Thế là ‘dọn tủ đi rồi tôi xem xét.’”
“Em là đối tác khó chiều đấy,” Atsumu hí hửng. “Cả đời sau của anh sẽ thế này sao?”
Nghe vậy tim Kiyoomi bỗng nảy lên trong lồng ngực, như thể y là thằng nhóc mười bốn tuổi lần đầu kinh qua cơn cảm nắng. À, nói vậy cũng không hẳn sai. Mười bốn, mười tám, hai lăm — tuổi nào cũng vậy thôi. Từ ngay ngày đầu đã mẹ nó đổ Miya Atsumu rồi.
“Đi dọn đi,” y nói, giấu suy nghĩ sến ởn vừa rồi xuống đáy lòng.
“Nãy em bảo sẽ xem xét, là có xem xét cả tất chân với nịt vớ hông? Anh cũng mua cả giày cao gót đó.”
“Anh mua giày cao gót lúc quái nào vậy?”
“Ha ha, hỏi hay đấy, anh đi dọn tủ liền đây,” Atsumu hồ hởi đáp, nhảy xuống giường rồi lao đến đồng quần áo vương vãi trên sàn. Hắn làm tất cả vậy chỉ để thấy Kiyoomi diện trên người bộ đồ hầu gái lố bịch.
Nhưng nếu cả đời sau của Kiyoomi cũng như thế, thì y cũng chẳng có lý do mà than thân trách phận.

ThreeOfCooks on Chapter 1 Sun 12 Jan 2025 06:00PM UTC
Comment Actions
imfallingforyoureyes on Chapter 1 Wed 28 May 2025 11:37AM UTC
Comment Actions
chururu_misu on Chapter 2 Sun 04 May 2025 07:23AM UTC
Comment Actions