Actions

Work Header

Vĩnh Biệt Nữ Thần

Chapter 3: Phạm Khải Duy Khang

Chapter Text

Kyoko bước êm trên hành lang từ boong sau tầng hai, trâm ngọc vẫn cài trên mái tóc dài đã buông xõa ngang lưng. Tà áo hanbok xám ánh bạc khẽ phập phồng như cánh bướm mỏng bị thương.

Bóng dáng cô bé phục vụ thoáng qua. Trên tay là khay sứ điểm một ít trái cây tươi cắt sẵn và mấy chiếc bánh thơm ngon, nhỏ xíu, trang trí đẹp mắt xếp trên đĩa gốm.  

Cô dừng lại, cúi chào sâu, mái tóc đen óng buộc gọn gàng, tôn gương mặt thanh xuân. Cô nói bằng tiếng Hàn với chất giọng trong trẻo, dễ thương của tuổi đôi mươi:

“Thưa Reizei-nim, trời sáng đẹp quá. Em xin phép mời phu nhân về phòng dùng chút vị ngọt nhẹ ạ.”

Kyoko đáp lại bằng một nụ cười hiền, đôi mắt vẫn xa xăm như lạc vào một cõi mơ. Giọng bà vẫn luôn mềm như lụa, dường như từng chữ đều được ủ trong im lặng trước khi cất thành lời.

“Cảm ơn em nhé, nhưng có lẽ chưa phải lúc cho vị ngọt… À mà, sắp gần trưa chưa nhỉ?”

“Dạ, phải còn vài giờ nữa mới đến trưa ạ.”

“Lâu thật nhỉ,” Kyoko ngắm cô bé và mỉm cười. “Mọi việc đều ổn chứ?”

“Dạ vâng, phu nhân.” Cô gái đáp.

“Yeosu mùa này chắc là đẹp lắm,” ánh mắt Kyoko lướt ra biển. “Em có biết nơi nào ngắm hoa lau đẹp nhất không? Ta muốn ngày mai rủ Qihyeon-nim lên bờ một lúc.”

“Dạ… Em không dám chắc lắm,” cô gái ngập ngừng, rồi nhoẻn miệng cười. “Nhưng em sẽ hỏi chị Mi-eun bên bộ phận lịch trình, để tìm giúp phu nhân chỗ thật đẹp.”

“Ừ, vậy thì nhờ em nhé. Không cần gấp đâu. Cứ thong thả...” Nụ cười của cô gái làm Kyoko thấy ấm áp. Một cô bé thật dễ mến.

“Dạ, em sẽ báo lại thật sớm. Chúc phu nhân dạo chơi thật thư thái.” 

Kyoko mỉm cười gật đầu, nhìn theo dáng mảnh mai của cô gái khuất sau khúc rẽ cầu thang, có lẽ cô vẫn mang bánh trái lên phòng cho bà. Quay người, bước vào buồng thang máy lồng kính ở trung tâm tàu, Kyoko nhấn nút lên tầng bốn. Thang đi lên không tiếng động. Cảnh trí bên ngoài trôi xuống như gột rửa, sáng rỡ và mở rộng. Nội thất Sonamu hiện ra với toàn bộ vẻ tráng lệ. Kyoko đặt chân vào khu Skybar mái nửa kính vát chéo kiêu kỳ. Các đường viền kim loại và kính giao nhau sắc lẹm, long lanh hệt như một viên sapphire trắng giữa sóng đại dương. Không khí khoáng đạt. Sóng vỗ rì rào vào mạn tàu. Nhìn về hướng Nam, cầu Geomun nối đảo Seodo và Dongdo, hai trụ vươn cao trong trắng giữa trời xám nhạt. Hải đăng Geomundo xa tít cuối đảo, nhỏ như chấm trắng mong manh. Nhìn về Bắc, thành phố Yeosu mờ nhòe phía xa, bờ biển lởm chởm với vô số đảo lớn nhỏ trồi lên như lưng rồng ngủ. Kyoko hít một hơi nhẹ, thoáng nhắm mắt, rồi mở ra. Cảnh tượng hùng vĩ vẫn ở đó, còn sâu trong ngực mình, bà thấy nỗi chênh vênh đang loang rộng khi cảm nhận sự cách xa, cô lập của mình giữa nơi giao điểm của đất, biển cả và bầu trời.

Dù sự ân cần vây quanh, sớm nay lòng Kyoko vẫn đượm buồn, chao đảo mãi khôn nguôi. Tâm trí vẽ ra cánh chim ưng rụng rơi không chạm đất, gương mặt mù mịt trống rỗng của Qihyeon, tiếng mưa ngâu giữa ảo cảnh hư thực, cái tên nứt vỡ của người thương yêu nay không còn. Tất cả xiết nghẹn trái tim, không để bà kịp bình yên. Cuộn xoáy trong tâm can Kyoko là một vần thơ nóng ran, gợi ảo giác đến nỗi bà hốt nhiên tin chắc: lát nữa, khi về phòng, mở nhật ký ra, nó sẽ nằm đau đáu ngay trang viết cuối.

Nếu ta đã quên anh,
Xin đừng thức dậy ta.
Hồi ức thuở yêu xưa,
Có khi nào hiện lại?
Làm bùng vỡ nỗi đau,
Từng chôn cùng cái chết.

… Gió biển đột ngột lạnh buốt, khiến Kyoko giật mình. Sắc trời chuyển xanh xám, mây nặng trĩu xuống như ảo giác. Bà muốn níu lấy thứ gì đó vững chãi để bám vào thực tại. Nhưng xung quanh trống trải quá. Chỉ có sàn thép, lan can, bể jacuzzi, sảnh tiệc, quầy bar… và gì kia? Một chiếc kính viễn vọng nhỏ. Nó cao vừa tầm mắt, chân đế thép sơn bóng mờ, đứng lặng cuối boong như hướng ánh nhìn vô can ra mặt biển - nơi một chấm nhỏ đang lớn dần, cách Sonamu chừng hai, ba hải lý. Chính là chiếc thuyền câu của Qihyeon! Chính là ông ấy đang trở về. 

Kyoko tựa vào, vụng về điều chỉnh chiếc kính, cố gắng đưa con thuyền vào tầm nhìn. Bà nhớ trên thuyền có bốn người. Ông chắc chắn sẽ đứng giữa, nhìn về phía bà. Khi Qihyeon về tàu, họ sẽ cùng nhâm nhi cocktail, dùng bữa trưa, kể nhau nghe bao chuyện cũ mới. Bà sẽ nắm tay ông - những ngón tay xa vắng đã đan chặt từng lần suốt năm mươi năm, sưởi ấm chúng bằng hơi thở mình. Và sẽ hỏi về chuyến câu, những con cá ông bắt được, cảm giác say sóng dưới nắng biển. Hỏi về sức khỏe người yêu, giấc ngủ anh gần đây có còn trằn trọc? Đêm nay, tựa vai nhau trong phòng hòa nhạc audiophile, họ sẽ thả hồn theo những bản blues buồn bã, sâu lắng của Pete Alderton hay Woong San, mơ về những nơi sẽ đi, những điều sẽ làm, như thể thời gian bên nhau vẫn còn dư dả, như là cuộc đời trước mắt vẫn còn dài rộng lắm để không bao giờ ngừng yêu…

… Gió đại dương vẫn rít từng hồi dài, nồng mặn hơi nước quất vào mặt biển nổi sóng. Không khí lạnh ngắt. Con thuyền nhỏ lảo đảo nhưng vẫn tiến thẳng về Sonamu. Khi mắt Kyoko áp vào thị kính lạnh giá, thế giới liền gãy vỡ. Sắc trời tối sầm trong tích tắc. Đường chân trời xa cong dần thành chiếc cầu vồng đen. Biển rạn nứt tựa sành cổ bị nung lệch lửa, chuyển màu cùng sóng, xanh ngọc lam sang xám đá rồi hồng tro. Từ sau bóng thuyền con, quầng sáng lạ lẫm bùng lên, cuộn tròn một vầng nhật thực đỏ rực nhức nhối. Kyoko sững sờ.

Trên thuyền chỉ có một bóng người. 

Không phải Qihyeon. Chẳng phải thuyền ông ấy. Còn chẳng thể gọi là thuyền: nó đang bay lơ lửng trên biển sóng. Tệ hơn, chừng như cả con tàu Sonamu đang bị hút về phía đó.

Kyoko buông ống kính nhưng huyễn ảo vẫn không dừng lại. Thời tiết như biết trêu ngươi: mưa thừa cơ sa xuống, sóng hùa tung lên trắng xóa. Kyoko vẫn bình tĩnh giữa trời hỗn loạn, như cõi nội tâm đã từng quen thuộc với sóng gió, mặc kệ sàn boong vặn oằn trong không gian như ép lại. Chỉ chiếc thuyền ma nhỏ bé kia khiến hơi thở bà khẽ run. Giờ nó đã lớn hẳn lên thật kỳ quái, bay là là như trong mộng. Từ u tối, bóng người bất động hiện ra dần: cao đậm, rắn rỏi, chiếc mũ rộng vành khuất mặt. Hàng râu quai nón mờ nhạt, tia mắt không buồn không vui. Kia là một nụ cười hay chỉ là cái bóng của nó? Tất cả đều u ám. Tất cả đều quen thuộc - và đau nhói. Đôi mắt quen của kẻ lạ ấy đắm sâu vào mắt bà. 

Kyoko chợt thấy trái tim không nghe lời - nó thắt lại. Có ai không? Ai vừa đổ một khối băng vào lồng ngực này, rồi đập nó vỡ vụn.

Là anh đó ư...?
Phải.

Tên anh cũng vỡ nát như tàn niệm của em…
Anh không biết điều đó.

Bao lâu rồi, anh xa em?
Từ ngày em còn nhớ tất cả.

Bởi vì đâu, chúng ta chia lìa?
Bởi vì thời gian...

Có nơi nào không? Em gặp lại anh?
Không.

Vì sao vậy.
Vì không nơi nào, thời gian quay đầu lại…

Tên của anh…?
Hãy nói đi anh.

Anh không còn tên nữa.
Không.

Tất cả đều đã thành hư vô.
Không.

Tất cả đều đã chìm vào quên.
Không.

Xin em hãy tha thứ.
Cho chúng ta.
Cho bản thân mình.

Không.

Em sẽ không bao giờ ngừng tìm tên anh.

Đừng đi.
Đừng bỏ em một mình.

Em. Đã đốt cháy cả tuổi trẻ này. Thiêu tàn thành tro bụi…
Chỉ để được bên anh…

Anh đâu rồi?
Em không muốn tỉnh dậy.
Khi một ngày tỉnh dậy,
Bên em không còn ai cả.

Chỉ còn lại sự cô độc, 
Trống rỗng, 
Ghê rợn…

Đừng đi.
Đừng đi nữa, Khang…
 
Em nhớ rồi.
Tên anh là...

“…Duy Khang…”

Kyoko thốt nghẹn, quỳ phục trên boong. Chiếc điện thoại mỏng đã tuột khỏi tay, đập vào mũi chân rồi rơi trên nền, làm rỉ nở một đốm máu nhỏ tròn, đỏ tươi, dù bà chẳng hề hay biết. Với hồi ức đã quay về, Kyoko được nhắc nhớ: kỷ niệm về người xưa thật ra là một vết thương sâu, vẫn mới nguyên, còn hở miệng tươi rói. Ký ức thật tinh quái, nó không loang tới như dòng chảy êm đềm, mà lập tức vỡ tung thành cơn lũ quét nhấn chìm cánh đồng khô. Những tiếng sét trí nhớ, những chớp sáng hồi tưởng - hàng loạt hàng loạt xé toạc màn lãng quên, giáng thẳng vào tâm hồn u uẩn của bà. Dư ảnh nối tiếp mùi hương, dư âm tiếp nối kỷ vật. Giọng nói ấm áp yêu dấu của người xưa. Từng mảnh vỡ hồi niệm đồng loạt trỗi dậy, vẫn vẹn nguyên cả đau thương lẫn hạnh phúc, thật sắc nét như chỉ mới xảy ra hôm nào. Toàn bộ cuộc đời diễm ảo của Kyoko bỗng vỡ òa, ùa về trọn vẹn trong bao cung bực rung cảm. Một phép màu đầy ngang trái.

Đâu đó suốt tận Nam bán cầu, 
Nàng lạc bước trong hoang mạc úa đỏ không cùng.

Đâu đó suốt muôn trùng lựa chọn, 
Nàng chọn một điều làm đau lòng tất cả.

Lẫn lộn giữa bao kỷ vật câm lặng, 
Người nàng quyết tâm cứu rỗi cầm lấy một thứ, rồi dùng nó xiết lấy nàng. 

Lẫn lộn giữa dòng thời gian không đầu cuối, nàng nằm trên triền đồi ngổn ngang đá tảng, dưới bầu trời sao đêm mê hoặc; khắc khoải tìm một ý nghĩa mới nảy mầm từ đống vụn tro của ngôi điện thờ đã sụp đổ.

Lầm lạc lẫn tiếng khóc váng trẻ con, nàng nuốt ngược vào bên trong, tiếng khóc của mình.

Lầm lạc lẫn những bàn tay, níu lấy đầu ngón tay nàng. Những cô gái nấc lên, những thiếu phụ ngất lịm, từng người đàn ông lao tới. Biết bao bài ca du dương đồng thanh cất vang tên nàng. 

Lầm lạc lẫn bao nhiêu tiếng gọi nghẹn, những ánh mắt rực sáng chĩa thẳng vào nàng. Vừa đắp thêm vầng hào quang hư huyễn, vừa lột trần mọi vỏ bọc mà nàng cố vá víu, bất lực chống cự.

Rã rời nơi đâu…
Từng chuyến băng rừng lội suối, 
Muỗi vắt cắn xé, 
Nàng trượt ngã trên lối đèo chông chênh.
Năm ngón tay gầy guộc, gân xanh hằn hiện, 
Siết chặt tay nàng kéo lên.
Tiếng thở dốc, 
Mùi mồ hôi trộn lẫn nhựa cây,
Và máu.
Nàng gục đầu vào bờ vai ấy, 
Mặc nước mắt thấm đẫm mái tóc người,
Đã pha sương.

Rã rời nơi đâu…
Những bức tình thư viết rồi lại cất đi,
Chẳng bao giờ gửi.
Đêm tuyết trắng rơi, 
Thềm hoa rụng hồng,
Da thịt lạnh cóng.
Vẫn thân thể người ấy áp chặt,
Vào nàng.
Truyền hơi ấm.
Những ánh mắt khác, không hề xa lạ,
Mà lại lặng câm.
Một lần trong đời, 
Thực sự, 
Và mãi mãi. 
Thời gian chẳng còn trôi.

Kyoko đã đứng lên, dáng mảnh thanh giữa trời nghiêng. Tóc dài tung bay bên ống kính viễn vọng, tà váy và đai lụa hòa sắc lượn nhẹ. Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Ngoài kia, tiết trời vẫn đẹp đến nao lòng, ánh nắng trải thảm vàng trên mặt biển xanh ngọc. Huyễn cảnh đã lùi xa. Không còn sương mờ trong tâm tưởng. Không còn nỗi lãng quên. Cõi lòng và ánh mắt Kyoko, đều đã ngập đầy nắng biển. Đôi mắt trong sáng, mở to, khẽ ánh lên khi thấy con thuyền của Qihyeon đang từ tốn cập vào mạn du thuyền.