Chapter 1: "...Mình chia tay đi..."
Chapter Text
.....
Trong một chiều tháng 8, khi anh Jun đang ngồi trước màn hình máy tính cố gắng gõ ra vài dòng. Dù nói với khán giả rằng anh không sẵn sàng viết bất cứ cái gì trong khi tham gia Gia đình HaHa thì những nỗi niềm ấy anh vẫn muốn lưu trữ lại. Khi cảm xúc đang dâng trào, đi cùng với những ký ức như thước phim ùa về thì trên màn hình điện thoại hiện ra ảnh đại diện quen thuộc.
Anh Junnnnn~
Gì?
Em buồnnn
?
Em chia tay rồi
Gì?
??????????
Quay về làm bạn
Sao tụi bây...
...
Khánh nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống màn hình. Em cũng không muốn lau nữa, mệt mỏi quá. Vốn chỉ muốn nhắn tin với anh Jun thông báo cập nhật tình hình thôi; mà khi gõ ra mấy dòng chữ ấy, em lại cảm thấy như "sóng thần" ập đến.
Từng đợt cảm xúc vỡ tan như bong bóng trong tim rồi tuôn ra ngoài bằng nước mắt.
Đêm qua cũng không cảm thấy đau đớn gì. Khánh tự hỏi, chỉ là một đoạn tình cảm, sao lại làm người ta đau lòng đến thế? giữa thế hơn mấy tỷ người, mất đi một người thôi mà, cũng không phải sẽ vĩnh viễn không thấy nhau nữa, em vẫn có thể nhìn thấy anh, theo dõi anh, là khán giả của anh, họ vẫn là đồng nghiệp...
Nhưng, sau bao nhiêu quẩn quanh, Khánh vẫn không ngăn được mình nỗi buồn trong mình. Càng cố không nghĩ đến càng khiến lỗ hổng trong tim rõ ràng. Giống như một hố đen, em cảm thấy mình bị xé ra trăm ngàn mảnh, tâm hồn vốn dĩ mới lành lại sau bao ngày vun đắp một lần nữa lại khô héo nứt toác ra.
Ngày mai còn phải quay nữa, còn phải gặp nhãn hàng nữa, ngày mai còn phải...
Khánh giấu đi những giọt nước mắt vào lớp chăn dày, tự dưng em thấy căn phòng này rộng lớn quá. Không cảm nhận được gì khác ngoài sự trống trải và nỗi buồn thăm thẳm.
Cara đứng bên cạnh giường nhìn mà xót xa.
Từ lúc đáp máy bay về lại SG sau đêm diễn, Khánh vẫn tỏ ra như không có gì, líu ríu nói chuyện không ngừng, đùa giỡn với mọi người. Chỉ cho đến khi về đến nhà, em mới bình tĩnh báo tin cho mọi người trong nhóm. Nhìn em cười lắc đầu khi mọi người hỏi thăm thì cô biết lúc này cần cho em một không gian riêng.
Không khuyên gì nữa chỉ đi rót một cốc nước ấm. Khóc cho thoả cơn đi rồi lại bù nước vào. Điện thoại cũng bật lên tin nhắn, là lời hỏi thăm của anh Jun.
(Mang nó đến nhà anh đi)
Cô thở dài, nhìn cục chăn to ụ trên giường, cảm thấy đó là nhiệm vụ khó khăn nhất trên đời.
—
Khi Khánh mang hai cái bọng mắt sưng húp đến trường quay thì chị A - make up artist phải khẽ kêu lên, biết bao nhiêu lớp che khuyết điểm mới trả lại một Duy Khánh rạng rỡ được đây. Em chỉ cười, bảo không sao, chút chuyện ấy mà, em tin chị làm được.
Trong lúc chờ đợi đến lượt lên hình, Khánh nhấm nháp ly trà sữa trên tay, cái này là Cara mua cho lúc em còn đang thẫn thờ. Vị ngọt vương trong khoang miệng nhưng tâm trí em lại không cảm nhận được gì.
(Quay xong HaHa rồi.
Mình chia tay đi em.)
Nam không nói gì sau đoạn tin nhắn, không có gì cả. Anh cứ như biến mất khỏi cuộc đời Khánh. Em biết đó không phải sự thật. Trước đây lúc còn quen nhau anh ấy cũng vậy, giờ chia tay cũng không khác gì. Em biết là thế nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi xót xa trong lòng.
Người ấy sẽ luôn đặt trách nhiệm và lịch trình lên trước. Còn em cũng loay hoay với những dự án của mình. Đôi lúc anh rảnh thì em lại bận bịu, lúc em thoáng thấy cô đơn thì anh lại chẳng ở đó.
Mối quan hệ của họ, bắt đầu từ một lời hứa trong một đêm say, rằng cả hai sẽ đi cùng nhau. Chọn "yêu" theo cách của hai đứa. "Living in the moments" như lời của Đa Đa - Thiên Minh đã nói, cả hai đứa đều cố gắng nhắc nhau như thế. Gọi nó là gì cũng được, vì giữa họ không chỉ có tình cảm mà còn có trách nhiệm với khán giả với những người đã ủng hộ con đường sự nghiệp này.
Chỉ là, giờ là khoảnh khắc chia ly cũng đến. Em vẫn nhớ bóng lưng khi anh lên xe về nhà còn em chỉ đứng yên nhìn theo. Anh về nơi mà ba mẹ chờ, còn em về lại với lịch trình của mình.
K lại khóc, tâm trí phát đi phát lại đoạn ký ức đó như là một cách xác nhận rằng nó đã diễn ra. Em thấy rất tệ, giữa bao nhiêu người đang nỗ lực vì công việc em lại để mình rơi vào cái cảm giác đau đớn vô vọng này. Cara ở cạnh nỗ lực trấn an em, cô hiểu những áp lực của Khánh.
Thực ra thì cô hiểu, cách để Khánh vực dậy tinh thần luôn là trách nhiệm. Dù cho có đau đến tận cùng em cũng phải hoàn thành xong việc cần làm trước rồi mới chui vào một góc khóc lóc. Nên lần này, cô tin rằng Khánh thực sự rất đau lòng, một nỗi đau không thể che đậy bằng cách nào.
Sau khi xin lỗi cả đoàn, chỉnh trang lại lớp trang điểm, Khánh lẩm nhẩm lại kịch bản, em hít một hơi thật sâu rồi lại tự nhủ với mình.
sẽ ổn cả thôi
Suốt cả buổi quay em cũng lấy lại được vẻ chuyên nghiệp của mình, như một cái máy được lập trình sẵn, mỉm cười và hạnh phúc trước máy quay. Cara và Việt Anh chỉ thấy nụ cười kia của em còn chói mắt hơn cả thường ngày.
Máy quay ngừng, cảm ơn từng người trong đoàn rồi lặng lẽ đi về, em không nghe được mọi người nói gì, cũng không rõ tâm trí mình đang ở đâu. Mọi thứ đều cách xa em một khoảng, tưởng như em đã rời xa khỏi đau thương trong một thoáng chốc.
Ừm.. rồi mọi chuyện cũng phải quay về lại với nơi thuộc về...
———
Sau khi nghe người ở cạnh "báo cáo" tình hình dạo gần đây, Jun cũng không ép Khánh sang nhà mình nữa, chỉ bảo Cara cố gắng để ý những lúc em ở một mình. Cô và cả anh đều thở dài. Ngoài những lúc ở trên máy quay vui tươi, em cũng như bình thường khi giao lưu với khán giả và bạn bè, giống như một bông hoa nhỏ nở rực rỡ.
Không ai bảo ai, mọi người xung quanh đều tránh nhắc đến Nam. Đôi lần khó tránh khỏi, Khánh cũng chỉ cười xoà rồi lại bông đùa về một chủ đề nào đó. Em thực sự tỏ ra rất tốt, không để không khí vì mình mà chùng xuống chút nào.
Thậm chí đến tối, khi cô lén lút mở của phòng xem xét cũng thấy em chìm vào giấc ngủ ngon lành. Khánh chăm sóc bản thân còn hơn trước đây, ăn uống và ngủ nghỉ cẩn thận, líu lo bên người này người kia giữa những lịch trình dày đặc. Thu xếp rõ ràng trong công việc, em còn dành được thời gian về chơi với mẹ. Tất cả mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Đến một ngày nọ, sau khi kết thúc lịch trình dài.
Em đeo kính râm vào che đi đôi mắt đỏ lừ vì thiếu ngủ. Dù đã cố gắng nhưng mà lịch trình vẫn khiến em phải bỏ qua sức khoẻ để chạy theo, may mắn là cuối cùng cũng xong việc trong êm đẹp.
Em mệt mỏi buông điện thoại xuống mà đi cùng mọi người đi ra xe về nhà. Trên đường đi em bắt gặp khung cảnh khá là quen, giống như đã từng đi qua chỗ này rồi. Hình như là trong một mảng ký ức mơ hồ nào đó. Tự dưng lại không nhớ rõ nữa.
Khánh ngồi trên ghế lái, em vẫn nghe mọi người nói chuyện đùa vui. Em thấy mình cười đáp lại, còn nói cái gì đó nữa, cho đến khi em nhìn vào chiếc ghế trống bên cạnh. Cảm giác mơ hồ lại đến.
Bỗng nhiên tất cả mọi người yên lặng. K cũng ngơ ngác nhìn lên, mọi người đều đang nhìn mình chăm chú.
Sao vậy?
Em chưa kịp nói gì thì môi đã nếm được vị mặn chát.
Khánh khóc.
Em khóc là chuyện bình thường, em không bao giờ ngại ngần trong việc thể hiện cảm xúc. Em chân thành nên khóc cũng thành thật. Nhưng chưa bao giờ mọi người nhìn thấy em khóc trong lặng lẽ như vậy, K cũng không hiểu, vốn vẫn đang ổn. Không ai nhắc về anh, cũng không có bất cứ điều gì làm em phải nghĩ về nữa, thậm chí em không còn mơ về anh trong mỗi khoảng chợp mắt ngắn ngủi nữa...
Không còn đau lòng
Sao vẫn có nước mắt?
Khánh gục xuống tay lái, em ôm mặt nức nở
chỉ là 1 năm bên nhau,
chỉ là từng thân thiết,
chỉ là một người mà mình yêu hết lòng thôi...
chỉ là...một người...đã đi cùng nhau...
...
Jun mở cửa
Khánh đeo kính đen được Cara hộ tống ở đằng sau. Khi em bình tĩnh lại rồi cô vẫn nằng nặc đưa em đến đây. Thực lòng, em chỉ muốn ở yên trong phòng. Nghĩ rằng mình sẽ lại khóc lóc không kiểm soát được, lần nào em cũng làm phiền mọi người phải chăm sóc cho.
Bước vào phòng và tỏ ra mình ổn như thường thôi, em làm được.
Jun đưa em cốc nước rồi liếc nhìn Cara, lại nhận được cái lắc đầu nhẹ nhẹ. Thật quá mệt mấy cái đứa này.
"Nói đi!"
"Nói gì ạ?"
"Nói xem sao giọng em lại như vậy?"
"Em đi quay nói nhiều thôi ạ."
"Thành thật cho tao"
"Dạ em khóc."
"Khánh khóc hoài luôn đó anh Jun" - Cara tố cáo - "mắt bị hư cái tuyến lệ rồi"
"Im điiii"
Em lắc lắc người bạn gái thân thiết, cười cười rồi ngả mình ra sô pha. Mắt hướng về Ni Na đang nằm giỡn cùng nhau. Cara nói đúng, "tuyến lệ" của em hư rồi, nên mới có thể không thể kiềm chế được chút cảm xúc trong lòng.
Khánh giấu những giọt nước trào ra sau cánh tay. Em nhìn thấy hình xăm Xương Rồng trên tay mình, lại càng khó giữ lòng mình thôi quặn thắt.
Cara và Jun nhìn thấy cũng chỉ biết thở hắt ra trong yên lặng. Riêng Jun, anh cũng không hỏi dồn thêm lý do vì sao chuyện thành ra như vậy. Rõ ràng lúc quay chặng cuối và sau đó vẫn ổn. Thế mà vừa đáp máy bay về SG sau đống lịch trình dày đặc đón anh là tin này.
Đem người qua đây là vì anh không yên tâm, Khánh không nói gì thì anh cũng không muốn ép buộc. Thời gian này bao nhiêu lịch trình cũng không hoãn được, em cũng đã quá nỗ lực mấy ngày qua.
Đêm, sau khi đắp chăn cho Khánh, Jun mới mở phần tin nhắn cùng người kia lên. Anh nhận được cùng ngày với tin nhắn thông báo của Khánh.
[Bùi Công Nam]
Chú 6
Đang định nhắn đây
K chắc nói anh rồi
tụi em chia tay
Chương trình Haha nhờ anh sắp xếp
Truyền thông gì thì chắc khó cho K nếu thấy em
Là sao?
??
M cũng biết hả
?
Ê
-------
Sau đó thì là không có sau đó nữa. Khung chat chỉ hiện lên tin nhắn của anh, Nam không nhắn lại cũng không xem tin nhắn. Jun thở hắt ra, hôm nay anh đã làm vậy không biết bao nhiêu lần.
[Giữa đêm]
Jun ngồi gõ vài chữ cho xong bản thảo hôm nay, khi đang đứng lên vươn người anh chợt giật mình đánh thót một cái. Khánh - người đáng lý phải ngủ trong phòng lại đang ngồi trên ghế sô pha, em ngồi quay lưng về phía anh, tựa nửa người vào thành ghế. Từ đằng sau anh chỉ thấy bóng lưng còng xuống.
Anh nghĩ Khánh lại đang khóc, nhưng đến gần anh chỉ thấy một đôi mắt ráo hoảnh nhìn về màn đêm.
"Em có ích kỷ không anh Jun?"
"Sao?"
"Em với anh Nam có hứa với nhau..trước khi quay chặng cuối. Nam với em có cãi nhau... nhiều chuyện nữa... tụi em quyết định sẽ chia tay sau khi kết thúc chương trình. Quay về làm bạn sẽ tốt cho cả hai."
"Tụi bây cãi nhau có phải lần một lần hai đâu? mà chia tay thì chia tay chứ còn chờ đến kết thúc chương trình là sao?" - Jun mắng
"Em biết. Em cũng không hiểu" - Khánh cười gượng - "Em thấy giữa tụi em có quá nhiều thứ. Trước chỉ cần biết là yêu hay không yêu thôi...giờ thì xảy ra biết bao nhiêu việc, Nam nói...Ảnh mệt"
Jun vẫn nghe rõ từng chữ sau từng tiếng nấc nghẹn của em. Đã đi cùng nhau hơn chục năm có lẻ, anh cũng nhiều lần chứng kiến những ngày em tan vỡ trong tình cảm, chỉ là, lần này chính anh cũng cảm thấy chút nuối tiếc trong lòng.
Sau bao biến cố anh và Khánh đều hiểu đến hay đi là chuyện thường tình, tuy không tránh khỏi cảm thấy buồn nhưng lâu dần trái tim đều chấp nhận khi ta vui là nỗi buồn sẽ gõ cửa.
Chẳng có lẽ là do anh đã theo dõi cái cây này lớn lên, nên giờ gió bão khiến nó héo mòn thì lòng cũng vương nhiều vướng bận?
Trong khi anh Jun vừa thầm ngẫm nghĩ vừa xoa đầu an ủi thì đứa nhỏ cứ khóc mãi không ngừng được. Chẳng biết bao lâu thì em chìm vào giấc ngủ, điều em thầm ước trước khi đối diện với bóng tối là ngày mai tỉnh dậy, mọi nỗi đau sẽ tan đi...
Hết chương 1
Chapter 2: "Hạnh phúc của anh"
Chapter Text
[ĐẮK LẮK, Huyện Lắk]
Bùi Công Nam lại không ngủ được, ngày mai là ngày cuối cùng của chặng hành trình này rồi. Mới đó mà đã bây giờ, nửa năm, anh và Duy Khánh đã đồng hành cùng nhau thêm một chặng hành trình nữa. Một mùa hè.
Vừa chạy theo lịch trình làm việc dày đặc, vừa cố gắng cân bằng đời sống tinh thần. Trên sân khấu ánh đèn rực rỡ với cả ngàn khán giả dõi theo, hay trước máy quay hàng tiếng đồng hồ là những ngày tháng sôi động vất vả mà hân hoan. Xen kẽ vào đó là những giây phút vừa được thật thà với cảm xúc của mình vừa phải nỗ lực che giấu tâm tình đằng sau đó.
Gặp gỡ rồi chia xa...
Những giây phút trầm lắng cùng nhau hiếm hoi nên quý giá biết bao. Nam không rõ cụ thể những gì gợn lên với anh trong đêm nay là gì. Khi anh đang mải miết nhớ về những giây phút được quay về với gia đình. Đã quá lâu rồi anh mới được nhìn thấy ba mẹ cười nhiều như vậy. Dù là trước máy quay đông người, ba mẹ cũng không ngại ngùng bày tỏ yêu thương với anh. Chuyến thăm hỏi ngắn ngủi, đúng thời điểm và cũng thật vui vì đã tận hưởng được nó trọn vẹn.
Trong muôn ngàn khung cảnh vuột qua, nụ cười buồn mà anh thoáng va phải dần dần lan rộng trong tâm trí. Lúc đó là lúc nào nhỉ, hình như là lúc mẹ ôm anh, hay là lúc anh Thiện bảo với Hiếu không nên nhắc đến chuyện cưới hỏi?
Nam cứ băn khoăn mải miết, anh từng nhìn thấy Khánh khóc cũng từng chìm đắm trong nụ cười của em. Nhưng khuôn mặt nhìn ngang chiều nay quá khác lạ, anh không hỏi được vì hoạt động của họ cứ nối tiếp nối tiếp nhau.
"Khánh! Nửa đêm rồi mà còn chưa ngủ nữa!"
Giọng anh Jun nạt khẽ, sau đó là tiếng soàn soạt, chắc là em lại đi ra ngoài để xử lý công việc rồi. Nam thực sự mong em có thể hoàn toàn nghỉ ngơi như lúc ở Bản Liền nhưng từ khi chương trình lan toả nhiều hơn thì lượng công việc phải xử lý cũng trở nên khó kiểm soát. Em vốn đã bận nay gần như không có thời gian buông mình khỏi công việc hoàn toàn.
Đang lại mơ màng thì tiếng mưa rơi đập nặng vào mái nhà, Nam chợt thấy nôn nao trong lòng. Anh khoác vội tấm áo rồi đi ra ngoài không quên cầm theo một chiếc nữa.
Vừa bước ra, anh đã thấy Khánh ngồi tựa đầu vào tường ngoài hiên nhà. Em ngồi ôm gối co ro nhìn vào màn mưa. Cơn mưa tối nay giống như muốn trút mọi nỗi sầu muộn. Mưa to rất to.
Khánh không quay lại nhìn, em biết đó là Nam. Mọi người luôn trêu rằng em có hội chứng ám ảnh người mình yêu, điều đó có lẽ đúng. Em sẽ ghi nhớ tất cả, từ hình dáng đến cả tiếng bước chân, không thể xoá đi được dù chỉ là một chi tiết bé xíu.
Nam ngồi xuống cạnh bên, rồi khoác lên vội lên người em một lớp áo. Hai người chẳng ai nói với ai câu nào, giống như là anh cũng hiểu em sẽ biết đó là anh. Thế giới của anh luôn lấp đầy bởi những giai điệu, nhưng khi ở bên người thương dường như nốt nhạc cũng biết nghỉ ngơi.
Khi anh ngẩn ngơ nhìn trời mưa, thì nghe em khẽ thì thầm. Giọng em trầm trầm hoà vào tiếng mưa kêu.
"Ba mẹ anh thương anh nhiều lắm ha?"
"Ừ, ba mẹ thương anh nhiều lắm."
"Anh cũng yêu ba mẹ rất nhiều?"
"Ừ, anh rất yêu ba mẹ."
"Anh Nam"
"Ơi"
"Em thương anh lắm á, thương rất rất rất nhiều."
"Hở? Anh biết"
"Nên em đau lòng lắm."
Nam quay sang nhìn em, chỉ thấy gương mặt nghiêng của em.
"Ba mẹ đau thì anh đau, anh đau thì em đau."
"Em đau, thì anh cũng đau." - Anh đáp lời.
"Nên là...em thương anh lắm lắm."
Khánh xoay qua nhìn Nam, đôi mắt mở to lóng lánh ánh nước. Nam nghĩ mình đã nhìn thấy cả một đại dương trong đó. Anh luôn nói rằng Khánh là người có nhiều cảm xúc và điều đó sẽ làm em khổ. Nhưng sau này anh nhận ra em chỉ là muốn bộc lộ nơi ấy trước anh, trước những người mà em cho là an toàn.
Khánh chủ động kéo Nam lại gần, em rất muốn ôm người đàn ông này vào lòng. Thương yêu của em, chỗ dựa của em, áo giáp tinh thần của em...chỉ của em thôi. Duyên phận thật khéo thử thách lòng người. Đến năm 30 tuổi, em lại một lần nữa học được cách chấp nhận hạnh phúc trong thương đau.
Nam cũng đáp lại cái ôm của em. Tai nghe rõ nhịp thở của em, mùi hương kề cận, anh khẽ nhắm mắt. Từng chút từng chút cảm nhận nhịp chạm nhè nhẹ khe khẽ trên lưng mình.
Anh chưa bao giờ hiểu hết những gì Khánh bày tỏ, em sẵn sàng khóc trước mặt anh, lộ ra phần hờn dỗi trẻ con, nhạy cảm buồn tủi nhưng chưa bao giờ anh thấu hiểu được đằng sau đó là gì.
Nhưng với anh bây giờ, điều đó không còn quan trọng. Khi em thoải mái, khi em sẵn sàng thì anh sẽ lắng nghe. Đó là điều anh đã học được trong suốt thời gian đồng hành cùng em. Kiên nhẫn với những lúc em chưa muốn bắt đầu và đáp lại thương yêu khi còn có thể.
"Hạnh phúc của anh..." - là tận hưởng từng chút một khoảnh khắc ở cùng em.
---
Khánh bật choàng người ngồi dậy.
Cơn choáng váng ngay lập tức ập đến. Em ôm đầu, chịu đựng cảm giác say sóng dâng lên. Một lần nữa, em lại mơ về cái đêm hôm đó, ngày mà em biết rời xa mình không chỉ là những giây phút thảnh thơi mà còn là một khoảng trời bình yên.
Em nghĩ mình sẽ lại khóc nhưng rồi em lại bình thản đến lạ, giương mắt nhìn Bé Ni vì em đã ngồi dậy mà nhảy xuống sàn lăn vài vòng.
Đây là của anh Jun, ở tại Sài Gòn, trước là Quận 4 giờ gọi là Xóm Chiếu, em đã ở đây từ hôm qua, Cara đã đưa em đến..Đây là của anh Jun, ở tại Sài Gòn, trước là Quận 4 giờ gọi là Xóm Chiếu...
Khánh cứ lặp đi lặp lại đoạn thông tin đó như muốn kéo phần tâm trí vẫn còn ở chốn cao nguyên xa xôi về lại. Nhắc nhở chính mình là ai và đang ở đâu giúp em không lạc trong những cơn mơ màng của quá khứ nữa, em phải tỉnh táo lại thôi...
Chợt một cơn mưa rào dữ dội trút xuống bầu trời thành phố...
----
Hết chương 2
Chapter Text
[Một ngày trước khi bấm máy chặng Đắk Lắk]
Khi vừa hoàn thành hết lịch trình công việc chật như nêm của mình, Nam vẫn vui vẻ đi cùng trợ lý sang chỗ hẹn gặp Khánh. Thời gian này cả hai đều quá bận nên không sắp xếp để gặp nhau được hôm nào. Đến nay cũng đã được 2 tuần rồi, anh thực sự rất nhớ, nhớ đến cái ôm ấm áp và những lời nũng nịu nhõng nhẽo.
Thế nhưng thực tế lại không được như mình mong đợi. Khi vừa mới đến trước cửa nhà thì anh nhận được tin nhắn xin lỗi của em.
Nam ơiii
xin lỗiiii em đang bận công việc một chút
với anh Jun
Hơi trễ nên tí em mua đồ ăn sang luôn nhé!
Oke emmm
---
Nam thuận tay cuộn lên xem phần tin nhắn riêng của cả hai, mấy tháng qua đều chỉ vỏn vẹn vài dòng thăm hỏi trước mỗi đêm diễn của anh và em. Những đoạn hội thoại cứ bị ngắt quãng liên tục. Khánh bận phải quay chụp, anh thì quay cuồng trong đống lịch trình bay đến bay lui. Chưa kể đến 7789 đầu việc không tên khác.
Bận rộn là bộn tiềnnnn ~ (nhạc)
Em và mình đều có sự nghiệp...
Cửa nhà kêu lên tiếng nhập mật khẩu chính xác rồi mở ra.
Căn nhà này là một trong những bất động sản của em bé nhà anh. Nghĩ đến đây Nam lại mỉm cười, người nhà mình thật giỏi. Anh dọn dẹp một chút rồi lại ngồi vào bàn lấy máy để làm việc. Cũng chẳng sao, xem như có thời gian làm việc hơn mà thôi.
Cứ thế miên man tập trung vào từng nốt nhạc, thế giới của riêng anh.
.
"Anh Nam ơiiii!! Nam!!! Bùi Công Nam!!!"
Khánh lay nhẹ nhẹ người đang nằm trên ghế dài. Vừa vượt mấy km đường tắc, mở cửa nhà đã thấy người kia nằm ôm gối ngủ ngon lành. Em chỉ biết cười bất lực, cũng xót anh thiếu ngủ nhưng mà phải no cái bụng thì ngủ mới ngon được chứ. Lay mãi gọi mãi, đến khi thấy tay anh động đậy rồi thì em mới đứng lên bày biện đồ ăn trên bàn.
Thực ra lúc trên xe chạy về em đói đến mức run cả tay, nhưng vẫn cứ nằng nặc đòi bé trợ lý mua đồ về nhà, không muốn ăn trước. Anh Jun cũng bảo có gì ở lại ăn đi hẵng về nhưng em quyết tâm nhắm mắt tông cửa bỏ chạy. Một chút nữa thôi là món mì thịt bò thơm mềm sẽ kéo em lại ngay.
Không ai khuyên được chỉ có thể đặt một bữa cơm đủ 3 món trên sàn cam về "nhà", còn cả nhóm thì ăn trước. Chỉ có em ngồi nhấp nhổm trên xe muốn mọc cánh bay về ngay. Khánh ít có trải nghiệm với bữa cơm gia đình nên nếu có thể em vẫn muốn ăn cùng nhau nhiều hơn. Đã 2 tuần liền không gặp nhau, em cũng nhớ người kia lắm chứ không đùa đâu.
May mà sau bao vất vả, em cũng về kịp khi đồ ăn vừa đến nơi.
Đang đứng lúi húi mở giấy bạc, bụng thì kêu vang, tay thì run rẩy, mà nhà hàng gói đồ kỹ quá; càng lúc càng mất kiên nhẫn. Sao mà càng lúc càng khó mở hơn vậy. Đương độ sắp bùng nổ thì eo đã bị một vòng tay ôm lấy, cái đầu của ai kia thì tìm ngay được chốn nương tựa thân quen trên hõm vai của em.
"Khánh~~"
"Nè, nhột quá! Đổ đồ ăn là tối nay nhịn luôn đó nha Nam!"
"hông, anh buồn lắm~ em bỏ anh~"
"sao mà..."
Nghe giọng còn ngái ngủ lắm, em cũng không nỡ gắt lên. Em biết anh phải chạy lịch trình liên tục, vậy mà không biết sắp xếp thế nào mà vẫn nhét được một ngày ở cạnh em trước khi cả hai lại tiếp tục đứng trước máy quay 24/7.
Nam chẳng mở nổi mắt ngay, cổ cũng mỏi nên cứ gác tạm lên em. Mà tay vẫn chuẩn xác vẫn với lấy đúng phần thịt kho dưới những ngón tay em. Động tác này càng thu hẹp khoảng cách vốn đã rất ít giữa hai người. Khánh cười, em buông tha cái hộp rồi ngả cả người ra sau, trở thành người dựa dẫm vào anh. À gymer đã có thành quả đầu tiên rồi nè, vững quá.
"Em đặt cơm nhà à?"
"Đúnggg, anh nói thích ăn cơm nhà mà."
"Ừmmm, anh thích lắm!"
"Nè, nhột mà~"
Khánh lại cười khúc khích, tránh cái hôn nhẹ trên vành tai. Em cũng không dám giãy mạnh vì sợ đồ ăn rơi xuống, nhưng mà người kia nào chịu để yên. Sau một hồi đuổi bắt, Nam xoay người em lại. Mặt đối mặt rồi, anh mới phát hiện, em vẫn còn giữ nguyên lớp trang điểm hôm nay.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt của nhà bếp, gương mặt em vẫn trông thật dễ thương. Cái má hồng sau một ngày dài bôn ba dẫu có phai nhạt mà vẫn không ảnh hưởng đến sự xinh "iu" của bà nhỏ này. Dù có nhìn ngắm bao nhiêu bức ảnh thì đối với anh, Duy Khánh vẫn xinh đẹp và linh động nhất khi đứng trước mắt nhìn anh, hít thở và cười.
Khánh tự dưng có chút xấu hổ dưới cái nhìn chăm chú của Nam. Em có xem lại lớp trang điểm hôm nay rồi mà, cũng đâu có bị mốc đâu mà sao anh nhìn kỹ quá. Khi em lảng mắt đi chỗ khác định nói gì đó cho không khí đỡ ngượng, thì người kia rướn về phía trước.
Một tay anh ghì lấy cổ, tay kia thì chống trên bàn tránh đè nặng lên em. Một cái hôn sâu, đủ thoả nỗi nhớ nhung đong đầy.
Hương nước hoa tối nay em dùng nhàn nhạt xâm chiếm tâm trí của anh ca nhạc sĩ. Anh không nhớ rõ từ bao giờ mà tâm trí mình lại cảm thấy bình yên khi nghe thấy nó trong không khí.
"Ưm~ em đói lắm rồi á!"
Bình yên bỗng lên tiếng khi Nam "trượt" tay từ cổ đến eo em.
Đúng là em bé nhà mình mà....
Đùa giỡn chòng ghẹo nhau thêm tí nữa thì cả hai mới chịu ngồi xuống đối diện nhau cùng dùng bữa, đồ ăn hôm ấy đặc biệt ngon. Khánh không còn nhớ rõ mình đã ăn món gì cụ thể chỉ là hương vị cứ mãi lưu luyến trong tâm trí em...
Sau bữa ăn là lúc mà cả hai lại chìm vào không khí "chạy" công việc khẩn trương. Chén đũa vẫn còn để nguyên trên bàn. Anh và em chia giang sơn ra làm hai, người ngồi cầm đàn gảy từng nốt rồi lại lẩm nhẩm gì đó, người ngồi "điên cuồng" gõ màn hình điện thoại.
Khánh đang chui ra chui vào các nhóm công việc, đang hăng say thì máy lại đơ, ấn mãi mà không nhận chữ nữa. Em bực đội đập nó xuống ghế đến mức người kia đang ngồi bên còn lại giật mình.
"Sao thế babe?"
"Khônggg"
"Nào, nói anh nghe, ngoan ngoan anh thương nà"
"Thì đó, điện thoại của em, em đang nhắn tin với đối tác thì nó lại đơ rồiiii. Sao đâu không á!!!!?"
Nam cười thầm, nhân cách bé Thu dỗi hờn đây rồi, anh liền bỏ điện thoại với cây đàn xuống băng sang bên cạnh em bé nhà mình.
"Thoi mà thoi mà, anh đánh cái điện thoại hư này nhía~ làm bé tức quá nè~"
"Thoi điiiii"
Khánh bật cười trước cái giọng dỗ ngọt của người kia, thực ra anh bảo mua cho em nhiều lần rồi mà em cứ mãi cảm thấy tiếc. Tiền thì tiếc rồi, nhưng mà quan trọng hơn là luyến tiếc thời gian đã ở cùng, đồ vật dùng lâu cũng có tình cảm. Bỏ đi thì cũng có cảm giác hụt hẫng như mất đi một phần cuộc sống...
Cái gì dùng lâu thì cũng có tình cảm à?
Khi Khánh tắm xong đi ra ngoài thì nhìn thấy anh ca nhạc sĩ đang cặm cụi lướt mạng xã hội. Anh chàng này thực sự là nô lệ content mà, không bỏ quên bất kỳ xu hướng nào. Hay như vậy nên cứ mãi trẻ trung nhỉ?
Khánh lại lạc trôi đâu đó trong đống câu hỏi vẫn vơ mà không chú ý đến sự thoải mái dần biến mất trên mặt anh.
Màn hình tắt rồi mà Nam vẫn không rời mắt.
Em đang định cầm điện thoại lên xem có chuyện gì không thì anh kéo tay, rồi rất tự nhiên mà nhận lấy khăn lau tóc cho em. Khánh hỏi chấm trong lòng, sao hôm nay người kia lại tích cực thế nhỉ. Mà thôi, em rất vui lòng với sự chăm sóc này.
Điện thoại còn sạc một khoảng thời gian nữa mới đầy, mình vẫn còn thời gian.
...
.
Khi còn danh phận, luôn có cảm giác phải nỗ lực rất nhiều mới có một buổi gặp gỡ. Vậy mà khi lòng đã buông xuống, quyết tâm phải bước tiếp, thì như thử thách cuộc đời, em và anh lại có cơ hội gặp nhau liên tục.
Sau cơn mưa to là một ngày nắng chói, em theo thói quen chau mày nhìn điện thoại để giải quyết công việc tồn đọng bao ngày. Khi ánh mắt chạm đến cái tên trên dòng thông tin, em có thể cảm nhận được ngay lập tức, trái tim mình ngừng lại một nhịp.
Sao đến cái tên cũng đáng ghét đến thế nhỉ? làm ng-
"Làm vậy nữa là mau già lắm đó bé!"
"A"
Khánh ngước lên, cảm tưởng bản thân đang còn mơ ngủ, nụ cười đó, ánh mắt đó. Tất cả vừa xa lạ vừa thân thuộc.
À thì, đúng rồi, lúc lên lịch trình này em còn nghĩ đây là món quà nho nhỏ dành cho đôi mình.
Trong cả một thời gian dài sau khi chọn đồng hành cùng nhau, em và anh cùng liên tiếp "quăng" mình vào đống lịch trình bận rộn. Tuy đều tận hưởng nó trọn vẹn, cống hiến hết mình cho sự nghiệp, nhưng đằng sau đó là cả một nỗi cô đơn hoang hoải...
Em thấy mình như con tằm nhả tơ, len lén tạo ra từng lớp từng lớp ký ức cho chuyện tình mình. Để hôm nay thì từng chiếc tơ mảnh ấy lại cứa vào tim em đau điếng.
Sắp đến đây còn là chuỗi sự kiện kết thúc mùa hè 2024, cũng là những cơ hội còn lại mà em có thể đồng hành cùng anh trên sân khấu một cách công khai thoải mái nhỉ? Sau đó còn lại gì? Những ngày tháng hihi haha ở Chông gai, hí hố giỡn hớt ở Ha ha, thậm chí rực rỡ và đau buồn trên sân khấu lớn đều được ghi lại trên từng thước phim, từng tấm ảnh mà nếu đủ may mắn trước khi tận thế đến có lẽ sẽ còn lưu giữ mãi...
Nhưng những khoảnh khắc của em và anh, như cơn mưa đêm ở quê nhà, như những bữa cơm nhà...Những ký ức ấy sẽ được giữ lại ở chốn nào? Em sẽ mãi lưu giữ ở một góc nho nhỏ nhưng một mình em liệu có nghĩa lý gì...
"Anh Khánh! Sắp đến lượt rồi ạ!!"
"À, à" - Như được vớt lên khỏi đại dương mênh mông, Khánh cười gượng - "Em...em đi trước đã nha!"
Nam nhìn bóng em rời đi một lúc cũng tiến về phía lời gọi của nhân viên.
---
Hết chương 3
Notes:
MBG8: *hát* ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây...
Chapter Text
---
[Nửa đêm trước ngày quay]
Đêm, sương lạnh cuối cùng cũng buông mình xuống
Nam giật mình mở mắt, đối diện với anh là cửa sổ đóng rèm cẩn thận. Khi cảnh tượng trong mơ dần dần nhạt nhoà, mùi hương thoang thoảng từ gối nằm khiến anh biết mình đang cách bình yên gần trong gang tấc.
Nam chợt nhớ về cái ngày mà họ đã uống đến say mèm sau khi tạm biệt chú thím chủ nhà ở Bến Tre. Anh chỉ nhớ hình ảnh Khánh tư lự nhìn ra cửa xe. Trong chuyến đi 2 giờ về lại thành phố, em có nói gì với anh không nhỉ?
Nam cứ để câu hỏi ấy bám đuổi lấy tâm trí, anh cứ có cảm giác mình đã để cái gì đó vụt qua. Nghiêng đầu tìm kiếm hình ảnh quen thuộc thì đổi lấy là sự trống trải.
Lững thững đi ra ngoài phòng thì nhìn thấy Khánh đang ngồi trên chỗ ban nãy anh đã gảy đàn, hai ngón tay gõ liên tục vào màn hình điện thoại. Em tập trung đến nỗi anh bước vào cũng không quay lại. Vốn định trêu một chút, nhưng nghĩ lại ngày mai phải quay rồi, anh không muốn bắt đầu đã phải dỗ em bé.
Ngay khi Nam đến sát bên ghế dài vừa đủ để nhìn thấy dòng chữ em đang gõ, hai chữ như búa tạ đập mạnh vào tim anh.
(...bạn thân...)
Anh hiểu, tin tức trên mạng đã đến tai em, sao anh lại tin rằng mình có thể kéo em ấy tránh xa khói lửa. Luôn có tin tức tiêu cực, chỉ là nó sẽ đến đâu và người trong cuộc đối diện với nó thế nào.
Anh biết, Khánh đang chuẩn bị tin nhắn vào Broadcast. Anh cứ đứng lặng yên ngay sau lưng em, nhìn em thuần thục thực hiện hàng loạt thao tác mà không ngừng lại chỉ 1 giây.
Ngay trước khi em ấn vào nút gửi. Anh đưa tay nhẹ giữ lấy cổ tay đang đỡ điện thoại của em, thật trùng hợp, đó lại là nơi có ngón tay đau. Nam không nhìn em, anh chỉ nhìn vào nơi ấy khẽ hỏi:
"Em còn đau không?"
"Em...còn."
"Để anh xoa cho em nha?"
"Nam"
"Đưa tay của em cho anh được không?"
"Nam"
"Ngoan, được không Khánh?"
"Nam"
Khánh giữ tay anh bằng tay còn lại, em cảm nhận sự run rẩy trong tay mình. Cả hai cách nhau một khoảng ngắn, nên em vẫn nhìn thấy được đôi môi mím chặt đang cố kiềm chế. Từ đầu đến cuối anh không nhìn em dù cho em có gọi tên anh.
"Em không sao, để em gửi tin này được không?"
Khánh biết, điều mình đang làm là điều đúng đắn. Nhưng, đêm nay nhìn anh thế này em lại nhói đau, chặng đường chông gai này vốn không cần anh phải bước vào.
"Nam?"
Nhìn anh trầm ngâm không nói, em cảm thấy bất an dần.
Nam không đáp lời em, "...được không?" vốn chẳng phải là một câu hỏi. Em là người có trách nhiệm, không chỉ với tình yêu mà còn với sự nghiệp, với người thương em với khán giả của em. Không hiểu bằng cách nào Khánh luôn có thể cân bằng rất tốt điều mình muốn và điều người khác muốn.
Anh cũng là người được em cẩn thận suy tính chu toàn, cho hiện tại, cho tương lai, của anh, của cả hai. Nam hiểu chọn con đường này là chọn đi cùng nhau trong bóng tối một nửa, một nửa dưới ánh sáng; trong khoảng thời không ấy, lùi một bước là cách xa cả trăm vạn dặm đường. Rõ ràng là đã hiểu, là đã biết trước...
Chỉ là, sau tất cả còn lại gì cho anh và em?
Bùi Công Nam và Nguyễn Hữu Duy Khánh có thể tay đan tay đi dạo dưới trời sương lạnh, thủ thỉ cùng nhau từng lời thương yêu ngọt ngào, ôm chặt nhau mỗi lần trái tim mách bảo, cãi vã vì chuyện hôm nay ai thương ai nhiều hơn, trao nhau môi hôn trong gian bếp ấm áp...Tất cả đều thuộc về đôi mình, chỉ thuộc về em và anh. Như vậy là đủ, yêu và được yêu.
Ca nhạc sĩ Bùi Công Nam và diễn viên Duy Khánh thì không.
Không phải là họ không được quyền hạnh phúc với tình yêu lứa đôi. Mà là, hạnh phúc đó không thể có sự xuất hiện của đối phương.
Nơi em và anh đang đứng là trên sân khấu, là sau máy quay, là trình diễn. Phía sau đó là thương yêu của khán giả, là nỗ lực từng đêm miệt mài trong bóng tối, là những nỗi đau buồn không gọi tên được. Cũng có cả những ánh mắt gắt gao, đôi tay tàn nhẫn sẵn sàng kéo cả hai xuống vực sâu.
Sự khắc nghiệt của đời người nghệ sĩ là đi tìm và giữ lấy chỗ đứng trong tim khán giả. Trong quá trình đó, liên tục tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi mình là ai và liệu rằng mình sẽ được tiếp nhận như thế nào. Dẫu cho có trải qua bao nhiêu lần chìm nổi, bão tố thì sự nhạy cảm vốn có cũng khiến tâm hồn họ xao động trước mỗi lần đối mặt.
Khán giả, là người thương yêu và sẽ dõi theo đồng hành cùng nghệ sĩ trong từng lần xuất hiện. Hạnh phúc thăng hoa cùng nhau là thế; và chỉ một chút sai biệt trên hành trình cùng nhau ấy, từng yêu thương đã trao lại hoá thành tổn thương chồng chất.
Có lẽ bữa cơm nhà hôm nay thực sự quá ấm áp, đến mức anh chẳng nỡ buông...
"Mình chỉ đơn giản là tận hưởng thôi được không em?" - để những điều chưa đúng ngoài kia đằng sau cánh cửa.
"Anh có biết chuyện này sẽ gây ra hậu quả gì không?"
"Anh biết..."
"Để đi đến hôm nay anh đã phải đánh đổi nhiều lắm rồi Nam."
"..."
"Anh không biết một cái gì hết Nam. Đến giờ, em chỉ mong anh sẽ hạnh phúc-"
"Không hạnh phúc thì sao?" - Nam hỏi em.
Khánh không nhìn anh nữa, em chuyển mắt vào điện thoại. Tin nhắn này em phải gửi đi, để vạch rõ ranh giới của hai người nghệ sĩ trên sân khấu, điều ấy sẽ làm tổn thương nhiều người nhưng đổi lại là bình yên cho tất cả. Và là để lại đường lui, cho anh, cho em, cho chuyện đôi mình, cho cả những khán giả dõi theo họ từ lâu.
Vốn là điều bình thường nhưng sao hôm nay lại đớn đau đến vậy.
Tin nhắn được gửi đi thì Nam cũng buông cổ tay đang giữ. Anh đứng hẳn người dậy, không nói gì. Anh hiểu em, vì quá hiểu em nên mới cảm thấy bất lực.
Đúng, cả hai đã làm điều này một lần và sẽ còn phải lặp lại nhiều lần nữa. Hành trình này anh và em đã cố gắng rất nhiều, bảo vệ nhau, bảo vệ tất cả.
"Chúng ta cứ mãi thế này không được sao anh?"
"Thế này?"
"Yêu nhau...đến khi mệt rồi thì chia tay, làm bạn." - Khánh choàng người ôm lấy anh, em khẽ nhẹ hỏi - "Nam, anh có nghĩ một mai anh sẽ hối hận không?"
Sau chừng đó thời gian em lại hỏi anh câu này. Hoá ra, thời gian chưa bao giờ là liều thuốc làm lành lại những vụn vỡ trong cả hai.
"Khánh, anh hỏi nếu anh có nhưng em không hạnh phúc, thì sao?"
"Anh biết không? Mỗi giây, mỗi phút đối với em nó đều đớn đau."
Tình yêu của chúng ta vốn đã tràn ngập vết thương.
Mỗi một lần ôm lấy nhau có lẽ cả hai đều dành thời gian ở đâu đó để làm mình bình tâm.
Mỗi phút giây hạnh phúc cùng anh, đều khiến Khánh nghi ngờ bản thân. Em không bao giờ sợ khó khăn đến, em chỉ sợ trong muôn ngàn bão tố sau này, anh phải đối mặt cùng em.
Tình yêu mà em nâng niu, cuối cùng cũng như em phải chịu đựng những tổn thương. Chẳng có lẽ em không xứng đáng hạnh phúc như vậy.
Nam cảm nhận những giọt nước mắt ấm nóng trên vai mà trái tim lại lạnh dần. Người anh yêu quá tốt đẹp cũng quá mong manh. Anh từng là người khiến mong manh vỡ nát, cũng là người cùng em dán lại từng mảnh vỡ một. Nhưng hoá ra chính anh cũng đã tan nát theo một cách nào đó.
Anh không bận tâm ngày mai chuyện sẽ phải đối mặt là chuyện gì. Bây giờ thì anh nhìn rõ, sau lưng anh lại chẳng chỉ có một mình anh, hoá ra, điều em sợ vốn chẳng phải là anh buông tay em.
Càng thương yêu càng lo sợ, càng gần gũi càng tổn thương.
Em thương anh, thương hơn cả chính mình. Dù cho chuyện quá khứ dạy em biết bao bài học phải đặt mình lên trước, nhưng đứng trước anh, em chỉ còn thương yêu. Anh yêu em, yêu đến tan nát cõi lòng mà vẫn có thể cười vui bảo một câu không hối hận, cùng đi tiếp con đường này.
Tình yêu ơi, đôi ta phải làm thế nào?
"Anh mệt rồi."
Nam nhẹ buông câu nói.
----
Khánh sải bước vào khung hình của máy quay một cách tự tin, đây vốn là nơi em thuộc về. Lúc này em không còn cần quan tâm đến những điều làm mình bận lòng. Trái tim dần dần quay về với nơi nó nên ở. Khi em "vô tình" gặp anh trong phân cảnh quay chụp quảng bá, cả hai vẫn duy trì tương tác trước máy quay.
Trên khung hình là Út Khánh vẫn cười giỡn cùng anh ba Nam. Ngỡ như người xuất hiện trong từng đêm trằn trọc của nhau không phải là đối phương.
Đây cũng là điều mà không ai trong cả hai ngờ được, nơi vốn là "sân khấu" nay lại trở thành nơi để thoả nỗi nhung nhớ bao ngày.
Khi kết thúc sự kiện Khánh vội chạy đi tiếp tục công việc của mình, thì một lực vừa đủ níu em lại.
"Dạo này em sao rồi?"
"Em...khoẻ..ổn ạ"
"Em lại giảm cân hả bé?" - Nam nhìn đôi má hồng giờ chẳng còn bao nhiêu.
"Anh xem lại anh đi kìa. Lại chạy theo lịch trình mà bỏ bữa hả?"
"Anh vẫn ăn nhiều...Em còn đau không?"
Nam nhẹ nắn nắn ngón tay đau cho em một cách cẩn thận, anh không cần chờ được đồng ý . Mấy nay trời trở mùa, anh biết em chỗ nào cũng là ốm là đau mà thường sẽ không chịu nói với ai câu nào.
Khánh nhìn từng cái chạm nhẹ nhẹ trên ngón tay, lời làm nũng đến môi lại rút về, em lại cười bảo không sao.
"Ngón tay đau thì vẫn đau thôi anh." - đau một lần em nhớ anh một lần...
"Ừm..."
"Bây giờ em đi nha! Sắp tới đêm nhạc XR nên anh phải giữ sức khoẻ đó nha!"
Em vỗ vai anh rồi chạy đi ngay. Nam vẫn dõi mắt nhìn theo em bước ra ngoài giao lưu với khán giả.
---
Hết chương 4
Notes:
👀 sao mà buồn quá...
Chapter 5: "Một ngày nào đó khi em đã trở nên vững tin hơn..."
Notes:
(See the end of the chapter for notes.)
Chapter Text
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giống như đã mở ra một công tắc bí mật.
Trong nhịp sinh hoạt đảo lộn của mình, cảm giác anh nhẹ nắn ngón tay đau của em trong buổi chiều nắng gắt ấy vẫn thường xuyên xuất hiện. Nam vẫn như vậy, vẫn luôn tử tế và dịu dàng với thương đau của em.
Trong những ngày "xa nhau", em vẫn luôn nhìn ngắm anh ở một vị trí khác-khán giả của anh, đêm tối khó vào giấc em lại nhớ đến những lời thăm hỏi đến đúng lúc của anh.
Từng sân khấu anh toả sáng đều có ánh mắt dõi theo của em, có những ngày mệt mỏi với lịch làm việc em cứ nghe đi nghe lại những đoạn anh kể chuyện trên sân khấu lại thấy cuộc đời nhẹ tênh; mỉm cười khi nhìn thấy khán giả bày tỏ yêu thương, nhíu mày khó chịu khi anh phải nhận công kích hay chê bai. Cảm xúc của em vẫn gắn với anh nhiều như thế.
Em đã từng thuyết phục mình rằng khi nào anh và em buông tay nhau thì em sẽ mỉm cười chấp nhận và nhẹ lòng khi giữ tất cả về lại là bạn. Cứ nghĩ mình đủ trưởng thành để danh phận không còn là điều mình chấp niệm, nhưng rồi em nhận ra, tâm hồn mình vẫn mong manh trước chữ tình.
Chia tay vốn là chuyện của tình nhân, vậy thì bây giờ giữa em và anh là tình gì? Khánh tự hỏi rồi cảm nhận được sâu sắc rằng, nỗi đau đớn khi mất đi một điều trân quý dù có bao lần đối mặt vẫn làm người ta sụp đổ...
Khi nhìn lại những khoảnh khắc trong chuyến đi mùa hè của em và anh; dần trôi qua trên màn ảnh nhỏ, em cảm tưởng như trái tim không còn nằm trong lồng ngực nữa, mà để lại ở đâu đó trên dòng thời gian ấy.
Nam cười hiền nhìn ngắm em líu lo đùa giỡn, Nam hài hước bày trò trêu các anh chị khác cùng em, Nam gọi tên em những lúc khám phá điều mới mẻ, Nam nhắc nhở em đừng làm điều rủi ro như thế nữa, Nam nhìn em chăm chú, Nam và em...
Khánh cứ chơ vơ nhìn hình ảnh trôi đi liên tục, có nhiều khung cảnh em chẳng để tâm lúc đang đứng ở đó. Bây giờ, dưới góc nhìn thứ ba, em mới hiểu anh và em đã trải qua những giây phút đẹp đẽ biết bao. Bây giờ, em mới thấu hiểu chút ít nhỏ nhoi, "tận hưởng" mà anh thường thủ thỉ cùng em là như thế nào.
Em đã không biết dòng thời gian của "em và anh"sẽ trôi tuột vào vô định, dẫu có hình ảnh ghi lại, dẫu có biết bao người từng biết; giờ đây những ký ức cùng anh, chẳng còn liên hệ trong hiện tại được bao nhiêu.
.
Trong một tối đêm muộn để chuẩn bị cho Đêm nhạc Xương Rồng, nhóm bốn người lại rộn rã trở lại, à thật ra thì chỉ có ba thôi. Còn một mẩu cứ phải liên tục bay đi bay về, thời gian này khéo ra sân bay check-in còn dễ gặp người kia hơn là đến nhà nữa. Em thở dài trong lòng, cũng muốn nhắc lắm nhưng vẫn cứ lấn cấn trong lòng ít nhiều. Chính em cũng quá bận.
Thiên Minh thấy em là lạ, dạo gần đây, cả bốn thành viên đều lo toan với những công việc riêng. Dự án nào cũng cần phải chăm chút mà một ngày chỉ có 24 giờ. Thời gian dành cho việc tâm sự hay hỏi thăm cũng không được như trước. Nghĩ là làm, anh liền nhắn tin hỏi han và một cuộc "tâm sự" diễn ra như một lẽ thường.
"Hả?"
"Tụi em chia tay rồi"
"Lần này Nui nó làm gì em nữa hả?"
"Không đâu anh"
"Thế chứ sao?"
"Lần này là Nam nói"
"Hả???" - Đang nằm trên giường êm ái mà Thiên Minh bật ngồi thẳng lưng. Anh nghĩ mình nghe nhầm.
"Là sao em?"
"Chuyện nó dài lắm anh"
"Kể cho nó ngắn đi em!"
Thế là Khánh tóm tắt lại đêm trước ngày quay, là cái ngày mà em với anh Nam phải đối diện với việc bị bàn tán "xào couple" trong chương trình. Quy trình xử lý thì như mọi lần nhưng lúc ấy chẳng hiểu sao lại trở thành nút thắt trong lòng cả hai. Sau khi Nam nói mệt, em với anh chỉ ôm nhau và làm việc mình cần làm. Lùi bước trở thành bạn bè.
Em không hỏi gì thêm nữa, trong chặng quay tụi em vẫn bình thường với nhau. Kết thúc Gia đình HaHa mùa 1 vẫn vậy, Nam vẫn là Nam, không có gì thay đổi, chỉ có em đi qua một hành trình dài của cảm xúc và nhận ra mình đã lạc mất nhiều điều.
"Ủa, bình thường bé đâu có dễ buông tha như vậy?"
"Ủa anh, em cũng đâu có như vậy hoài...em không giữ người sẽ bỏ em...Hơn hết là, em không muốn ép ai..."
"Hừmmmm"
Thiên Minh bên kia trầm ngâm suy nghĩ, bên này thì Khánh cũng lạc vào nội tâm của mình. Cảm xúc thường sẽ là thứ mình cảm nhận đầu tiên. Em đau lòng là điều ai cũng nhìn thấy, nhưng khi những nỗi đau đớn trở thành một phần trong cuộc sống và em đã dần quen.
Khánh lại cảm thấy bất công, người nói mệt là Nam, người vẫn chiều theo ý em là Nam, người quan tâm đến cảm xúc của em cũng là Nam. Người khóc là em và người dỗ thì vẫn là anh.
"Nam không nói gì sau đó hả em?"
Khánh gật đầu xem như chấp nhận.
"Sao tụi em chẳng nói gì với anh... thôi, giờ em sao rồi?"
"Em...nhớ Nam lắm. Em mới xem chương trình xong..." - Nói đến lại muốn khóc - "Em thấy nhớ mấy ngày như vậy quá. Cũng chẳng biết anh Nam thế nào, chứ sau hôm đi về em cứ thấy thiếu thiếu gì đó, nó khác với khi kết thúc các chặng trước..."
"Anh hiểu, tại vì biết là kết thúc ít nhất là trong một khoảng thời gian rất dài nên như em phải tạm biệt nguyên một hành trình mà. Chương trình quay cũng lâu quá rồi."
"Dạ, mà lúc quay chặng cuối em cũng buồn nhiều chút, cảm thấy hụt hẫng ít nhiều... À em được gặp ba mẹ anh Nam luôn nà. Trước đó có gặp hai bác mà nay đúng là nhìn hai bác vẫn vui tươi mà có hơi không khoẻ bằng ấy anh."
"Anh có nghe Nam kể hồi đầu năm. Thằng nhỏ cũng lo nhiều."
"Em thấy ảnh vui lắm mà cũng buồn nhiều."
"Em xót ha?"
"hahaha phải là anh xót ấy, anh là Đa Đa xã hội của bé Nui mà"
"Anh cũng thấy các bạn fan bảo thế. Mấy nay anh cũng bận nên không để ý đến bên Nam lắm."
"Đều bận rộn cả ạ. Em thấy các bạn ủng hộ mà cũng lo nhiều cho Nam. Bảo bận không có sắp xếp được lịch làm dự án riêng mà ngày nào cũng thấy có sự kiện, chẳng biết ăn uống thế nào mà ốm nhom lại rồi. Anh không biết đâu, lúc ở trên Đắk Lắk là ảnh suýt ốm mấy lần vậy mà bảo nghỉ cũng chẳng nghỉ, ăn uống tiêu hoá thì kém mà cái gì cũng muốn thử, không có giờ có giấc gì nữa, bên cạnh không ai nhắc là bỏ mặc luôn. Lịch trình thì nhiều mà vẫn còn không biết từ chối việc? Anh thấy sắp tới đêm nhạc Xương Rồng rồi mà người vẫn chưa thấy đâu không. Cái gì cũng không nhớ mà đến sức khoẻ cũng vậy....Sao anh lại cười?"
"Em đã nói sẽ làm bạn đúng không?"
"Dạ"
"Ừm..." - Những lúc thế này thì chỉ cần nghe thôi là cái gì Thiên Minh cũng sẽ biết hết.
"Em không rõ nữa anh, em thấy Nam vẫn không có gì thay đổi. Cuộc sống của ảnh vẫn như trước. Vẫn tốt với em, vậy trước đó tụi em có thực sự là yêu nhau không anh?"
"Đa có thấy em ích kỷ không? Chuyện cố giữ mọi chuyện rõ ràng."
"Anh biết bé có lý do và anh tin Nam hiểu điều đó hơn ai hết. Anh thì anh thấy hợp lý với vị trí của em. Chỉ là Nam có lẽ có nhiều điều suy tư hơn anh em mình. Ý Đa là Nam không hay tâm sự ra ngoài, nhưng em biết mà, Nam luôn nghĩ nhiều."
"Em biết Nam yêu em, chỉ là thấy giữa tụi em còn quá nhiều điều. Chắc là tụi em không thể yêu nhau anh ha?"
"Bé, em cần nghỉ ngơi đó. Những câu hỏi sẽ làm em quên đi câu trả lời."
"Ủa, nghe nó kỳ kỳ á anh ơi"
"Haha thật mà, bé cứ nghĩ thử xem."- Thiên Minh lại nằm xuống chiếc giường êm ái rồi nói ra điều mình suy nghĩ - "Chỉ có Nam mới trả lời được thôi nè bé. Anh không muốn làm em buồn, chỉ có điều, anh Duy và anh vẫn sẽ tôn trọng tụi em. Chuyện gì cũng có cách giải quyết, anh biết bé rất mạnh mẽ, nhưng mà chuyện cảm xúc rất khó nói em có nghĩ lại không?"
"Về điều gì ạ?"
"Chuyện sắp tới nè, nhiều sự kiện sắp tới sẽ gặp nhau mà, thời gian tới anh nghĩ em nên nói chuyện với Nam xem. Giữa hai đứa không chỉ là tình yêu mà còn nhiều điều lắm, như em bảo đó."
"Em cũng chẳng rõ..."
Sau đó thì Khánh với Thiên Minh cùng bàn về đêm nhạc Xương Rồng sắp tới. Em thấy mình thật may mắn khi vẫn có thể tâm sự nhưng cảm xúc này với ai đó. Chỉ là đến cuối cuộc trò chuyện anh Thiên Minh có nói gì đó về triển lãm sắp đến của anh ấy. Một câu hỏi tưởng như đơn giản lại biến thành một nan đề trong thời gian này.
Hạnh phúc của em là gì?
Khánh biết em luôn sợ mất đi những điều quý giá đã hữu duyên đến bên đời mình và Nam thì như ngọn lửa đốt cháy nhiệt thành cho hiện tại của cả hai. Anh đã dùng cái nhìn lạc quan được rèn giũa từ những đêm trằn trọc đổi lấy cho em sự vững vàng. Em nhớ đến dáng hình của Nam trong buổi chiều hoàng hôn trên suối, anh đã hạnh phúc đến nhường nào, lòng em lại bình yên đến vậy.
Sau tất cả cuối cùng, em đối diện với điều mà bấy lâu nay vẫn cho là bình thường, cho là phương án tốt nhất. Không thể đi cùng nhau dưới danh phận người yêu có bao nhiêu bức bối. Trong suốt thời gian qua, Nam có phải cũng nghĩ như vậy? Em không biết, em muốn biết...
Em ôm chặt điện thoại rồi nức nở, sau biết bao nhiêu nỗ lực cuối cùng thì cũng như một vở bi kịch tiêu chuẩn. Em không muốn người mình thương phải đối diện với những chông gai ngoài kia lại vô tình biến nó trở thành rào cản của hai người.
Một ngày nào đó khi em đã trở nên vững tin hơn, liệu anh có thể để em ôm lấy anh lần nữa?
---------
Tình yêu nếu như bỏ đi lớp áo khoác cảm xúc sẽ còn lại gì?
Những vết xước...
Nam chẳng rõ ràng. Khoảnh khắc anh nói anh mệt, anh hiểu đó là cú đẩy đưa tình cảm của cả hai về lại mức an toàn.
Nam từng mơ về những thứ lớn lao, nhưng đổi lại là những thất vọng triền miên. Anh nghiệm ra, việc mình cố gắng thôi là chưa đủ. Trong khoảng tăm tối của thế giới tinh thần, Nam đứng lặng.
Nhìn vào nụ cười của em, anh đã thấy một thoáng thương đau.
Bây giờ anh biết điều vẫn luôn băn khoăn.
Một phần tinh thần vẫn còn đó, một phần theo ánh mắt của em trôi vào tim anh, ở yên. Câu "...sao giờ đây cất bước buông tay" anh thường hay hát giờ đã tìm ra câu trả lời.
Đêm mưa đó, hạnh phúc đã trôi đi để lại một khoảng trống hoang hoải, không nhẹ lòng cũng chẳng dễ chấp nhận. Anh về lại với gia đình, tận hưởng từng phút giây bên cạnh ba mẹ, và rồi anh hiểu dần nỗi niềm khi em ôm anh. Em bé của Nam là một người dịu dàng với thế giới đã chẳng bao dung với em.
Ba mẹ-gia đình, anh và em, sự nghiệp-khán giả
Khi yêu em, anh là người hy vọng cả hai hạnh phúc ngọt ngào. Nếu đó là chông gai ở bên ngoài, anh có thể tự tin vỗ ngực bảo rằng chẳng sao, chẳng sợ. Anh nghĩ mình có thể bao bọc lấy tổn thương của em bằng lòng tin vào chính mình. Nhưng không, chẳng có gì cả.
Anh thừa nhận rằng, tình yêu dịu dàng của em đã khiến anh tham lam nhiều hơn. Từng phút giây bên cạnh em là mong muốn thương yêu ấy mãi thuộc về mình. Khao khát sẽ ngày càng đong đầy.
Và rồi ngày dài tháng rộng, anh dần cảm nhận rõ khi ở cạnh anh, bình yên phải đối lấy bằng thương đau như thế nào. Em và anh, lại cứ phải đau đớn như thế.
Điều tay anh buông xuống là sự day dứt của cả hai. Anh không trao đi được điều em mong muốn, mà em cũng không thể mở lòng đón nhận trọn vẹn từng khoảnh khắc bên nhau.
Cuộc sống là hữu hạn, trân quý của anh xứng đáng với bình yên. Anh biết em sẽ thu xếp tốt chuyện của cả hai; và cũng hiểu em sẽ tan vỡ một lần nữa. Cứ nghĩ rồi hạnh phúc sẽ đến sau thương đau, thế mà chuyện của họ chẳng đi theo quy luật.
Ngày anh thấy em cười vui, vũng nước đọng trong lòng rồi cũng hoá thành dòng sông. Thì ra anh đã yêu em nhiều đến mức mất đi cũng là có được.
Vậy sao, tâm hồn anh lại chẳng thể thanh thản?
Nam cứ nhớ đến em mỗi lúc cần tĩnh tâm. Nỗi nhớ như sương đêm, cứ từ từ thấm lạnh lấy tâm hồn anh.
Thật may mà cũng không may, khủng hoảng truyền thông đến vào lúc này. Nhìn từng dòng thông tin diễn ra trên mạng anh chỉ cười khổ trong lòng nhiều chút. Khi một chuyện "tệ" xảy ra thì nó sẽ "tệ" thêm theo một cách ít ai ngờ được.
Trong một tháng, khi anh đang quay cuồng trong đống lịch trình và công việc bị tồn đọng, nỗ lực để sắp xếp đâu thì cũng phải đối mặt với hàng loạt chuyện bị bàn tán đời tư trong tối ngoài sáng, chuyện hoài nghi sự nghiệp có thật sự là sự nghiệp, chuyện chuyên nghiệp hay chuyên tạo nghiệp, trách nhiệm của anh dưới nhiều vai trò khác nhau.
Nam thấy mọi thứ cứ vừa gần vừa xa, vừa đủ gần để anh thấy ngột ngạt và vừa đủ xa để biết mình chẳng thể giải quyết được ngay.
Thời gian trở thành một cụm từ xa xỉ với cả những nỗi nhớ chất chứa ngày qua ngày. Anh bị kéo ra khỏi hành trình mất mát của mình một cách thô bạo. Không chỉ là với tình yêu mà còn là cả một chặng hành trình dài từ đầu năm, Nam cứ liên tục phải nói lời tạm biệt nhưng không có cơ hội để ôm lấy những xúc cảm ấy trọn vẹn.
Và rồi, tinh thần trở thành nơi chơi một bản hoà tấu hỗn loạn. Anh hiểu tất cả như một vòng lặp của bài học mà vũ trụ gửi đến cuộc sống.
Cho đến khi anh "học đủ điểm vượt qua bài kiểm tra" này, thì có lẽ câu trả lời dành cho chính mình cũng sẽ đến chăng?
Hết chương 5
Notes:
Mbg8: Chương này mình viết hơi vội nên chắc có vài chỗ khó hiểu (huhu ><) cơ mà muốn kịp để gửi lời chúc đến tất các nàng nhân ngày 20/10 nà~ chúc cho tất cả chúng ta đều thật bình an, mạnh khoẻ và nhiều tiềnnnnn nhía ~ iu iu 🫂💐
Chapter Text
Ngay từ đầu, Duy Khánh hiểu có những nỗi đau buồn không san sẻ được. Em và anh vốn là đến từ hai thế giới khác nhau. Em đã đi qua biết bao áp lực và tổn thương từ quá sớm, rèn giũa cho em sự gan lỳ, cứng cỏi. Và như một lẽ thường, cái giá phải trả cho điều đó là sự tỉnh táo khi phải đứng trước những nan đề.
Em không sợ, em không sợ, không sợ những chông gai đâm vào em. Nhưng lại sợ hãi trước viễn cảnh nó đâm vào người em thương...vì em.
Khánh để Nam gối đầu trên đùi mình, em dựa người trên chiếc ghế mềm tay thì khẽ vuốt nhẹ óc anh. Em làm điều ấy rất khẽ, còn anh thì nằm thỏa mái lướt xem điện thoại. Anh không thích bộ phim này và Khánh cũng không ép buộc anh làm gì.
Nên chỉ đơn giản là họ dành thời gian cho nhau như thế này, em làm việc em thích anh làm việc anh muốn, chỉ là cùng nhau thì hạnh phúc.
Cũng có những chuyện anh vốn không thích ví dụ như có ai chạm vào tóc, nhưng nếu đó là em thì anh vẫn vui vẻ tận hưởng. Vì đó là em...
Khi em đang ngẫm nghĩ về cảnh phim vừa xem được, Nam bỗng dưng nắm chặt tay em. Anh ngồi dậy mím môi nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Em có chút bất ngờ, rồi lại phán đoán vẻ mặt này..chắc là...tức giận? Nhưng mà có chút uất ức, cơ mà nhìn thế nào cũng trông khá tủi thân.
Nam không nói gì cả anh vẫn duy trì ánh mắt nhìn chăm chú vào em. Đôi mắt anh cứ long lanh dưới ánh đèn, nhìn lâu khiến tim em loạn nhịp chẳng chịu yên.
Thôi, không biết sao nhưng mà tó con bày ra vẻ mặt này thì là lỗi của em. Duy Khánh thở dài, lúc này mà em cũng dỗi nữa là cả hai xong luôn. Với lại dỗ dành người này cũng là thú vui bí mật của em. Chẳng ai biết được đâu.
"Ui ai làm tó con tức giận quá nè, em píe nói cho em nghe đi" - Khánh vươn tay muốn xoa cổ anh yêu.
"Hừ" - Nam nghiêng đầu tránh cái vuốt thỏ đang hướng đến, mắt vẫn nhìn em chăm chăm.
Đến lúc này thì em hơi hoảng rồi nha. Có vẻ là lần này chuyện liên quan đến em rồi? Nhìn cái người đang hờn dỗi đáng yêu, sau đó lại nhìn xuống bàn tay đang cầm điện thoại của anh. À
"Anh lại đi dạo trên mạng nữa hả? Đâu để em xem là ai làm anh bé của em dỗi rồi."
Nam đặt điện thoại vào bàn tay đang xoè ra, chỉ vào bài đăng trên Thr*. Rồi quay đi không thèm nhìn người này nữa.
Khánh đọc bài đăng một cách cẩn thận, vẫn chưa hiểu lắm sao lại làm người kia bày tỏ nỗi uất ức như vậy, tuy rất muốn trêu thêm vẻ đáng yêu này, nhưng chuyện gì ra chuyện đó.
"Sao vậy nà? Em chưa hiểu."
"Em nói...em nhìn bình luận của chú sáu đi, là sao?" - Nam lại hướng ánh mắt tủi thân về phía em.
"Ừm...nhà dưỡng lão?"
"..."
"Tụi em có từng hứa về già sẽ vào viện dưỡng lão với nhau đó, nên lúc trẻ ráng ráng tạo nhiều kỷ niệm, haha" - Khánh thoải mái cười trong lúc buông điện thoại xuống.
"Thật vậy luôn hả Khánh?"
"Yeah"
"Còn anh?"
"Về Buôn Mê Thuột" - Em vẫn cười
"Cưới vợ"
Nam nhìn em, toàn bộ những nét uất ức tủi thân biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên không che giấu nổi. Khánh làm như không thấy, em chậm rãi nhìn vào bộ phim trên màn hình.
Nữ chính đang lặng lẽ nhìn người bạn thân của mình kết hôn cùng cô gái khác, tự mình ôm lấy quyết tâm và dũng cảm; nàng đã lao đi với mong muốn tỏ bày. Cũng chỉ kịp nhìn thấy họ trao lời thề ước cả đời. Tưởng rằng mình có thể dũng cảm theo đuổi nhưng cuối cùng khi thấy anh cười vui lại chẳng nỡ phá vỡ giây phút ấy, dù cả hai đều hướng về nhau.
Nam ấn dừng phim.
"Em không tin anh?"
"Em không dám, Nam"
...
Sau đó là gì nhỉ?
Nam đã trả lời em thế nào, em đã chẳng còn nhớ nữa. Chỉ nhớ anh đã ôm em thật lâu, thật chặt; cái ôm của anh luôn đến đúng lúc khi em chơi vơi. Cái ôm vững vàng và chặt cứng, mỗi lần đều giống như muốn đem em khắc sâu vào tim.
Nam từng nói trong đêm quyết định cùng nhau rằng khoảnh khắc ngã xuống đó, em đau và anh lao đến mà không kịp suy nghĩ. Ôm em, từ đó về sau đều chỉ muốn được ôm siết như thế; mỗi lúc em "ngã", dù ở đâu, anh cũng ôm lấy em.
Tự hỏi, anh đã cho em cảm thấy được yêu nhiều như thế nào, để đủ khiến em cảm thấy bình tâm mỗi khi nghĩ về anh. Dù cho chẳng còn là gì của nhau...
"Anh, có phải chuyện đau lòng nhất là đã có được nhưng rồi mất đi không?"
"Nếu như vậy thì sao ngay từ đầu đừng có được, thì sẽ tốt hơn không ?"
"Thà rằng đừng gặp nhau cho rồi, đừng hứa hẹn gì cho rồi"
"Thế thì tới lượt em chẳng cam tâm."
"Haha"
Khánh cứ lè nhà lè nhè rồi cười lăn lộn dưới sàn với bé Ni bé Na. Bên cạnh là vài lon bia rỗng bị em đánh động kêu tiếng vang khô khốc.
"Anh Jun bảo uống bia đỡ nhức đầu hơn, em cũng mới đi sự kiện hãng bia về đó nha."
"Nhưng em chẳng thích uống bia đâu, uống mãi mà sao vẫn tỉnh vậy? Cha ơi chaaa"
Càng muốn say để quên đi thực tại thì càng uống, càng uống lại càng tỉnh, càng tỉnh lại càng thấy nhớ anh. Cái người đã từng hứa chăm sóc cho em giờ lại nỡ...
Uống rượu thì đã có thể quên hết rồi, giống như cái đêm hôm đó, giống như đêm chia tay ở Bến Tre. Cứ tỉnh dậy là em sẽ quên hết, chẳng cần bận tâm thêm nữa, rõ ràng là em uống rượu tốt hơn.
Anh Jun Phạm nói xạo, anh Bùi Công Nam cũng nói xạo, tất cả mọi người đều nói xạo.
"Đồ lừa đảo xấu xa"
[Với anh là đã từng có được, rồi lạc mất ở đoạn đường không ai biết] - Giọng nói nhẹ nhàng "chui" vào tai em.
"Hahahahaha có không giữ mất đừng tìm hả?" - Khánh ngôi bật dậy rồi cười ngơ ngác khi chẳng thấy ai.
"Chúa tệ, cái đồ tồi tệ nhất trên cái cuộc đời nàyyyyyyyyyy"
"Sao anh Jun lại cắt hành tây nấu canh lúc giữa đêm vậy???"
.
[Xương Rồng]
Chuyện chọn bài hát cho đêm nhạc vốn không đau đầu đến vậy. Nhưng không khí và tâm trạng gần đây của cả bốn thành viên không đủ ổn nên lần này Thiên Minh có hơi mệt trong lòng nhiều chút. Kế hoạch tổ chức sơ bộ thì đã xong xuôi từ lâu chỉ còn bước tập nhạc với sắp xếp bài hát.
[Tin nhắn nhóm Xương Rồng]
Thiên Minh: Lần này mang lại cho khán giả câu chuyện gì được nhỉ cả nhà?
Thanh Duy: Lần trước là gì ấy?
Bùi Công Nam: Tình yêu diệu kỳ
Thiên Minh: Phải vậy không? À à, thế bây giờ yêu rồi thì chia ly được không?
Thanh Duy: *hát gì đó*
Thiên Minh: Hay diễn tiểu thuyết đi, plot yêu mà không có được, được không?
Thiên Minh: cái gì mà gay cấn vào, anh thấy như vậy hay đó. Đổi mới
THanh Duy: *lại hát gì đó*
Thiên Minh: Oke ha @.Meji Meji
Oke anhhh, Em thấy mình chọn chủ đề buồn xíu được ạ
Lần trước cứ vui đùa hoài. Nay cho các bạn đổi gió tí~
[2 ngày sau]
Thiên Minh: chốt danh sách bài hát đi cả nhà!
Thanh Duy: Anh chốt với em rồi~
Thiên Minh: Oke anh *gửi tập tin*
Thiên Minh: Hai bé nhanh nhé!
Bùi Công Nam: em đang bận quá
Em đang
[2 tiếng sau]
Thiên Minh: Ủa?
Thiên Minh: nói gì đi 2 đứa
Dạ, em đang quay chút
tí nữa em nhờ Thống
gửi bản hoàn chỉnh của bài kia qua nha
Thiên Minh: okee em
Bùi Công Nam: *gửi tệp tin*
Thiên Minh: Ủa? em lấy ở đâu á? Xong rồi ấy hả?
Thiên Minh: Để Đa tập thử
Thanh Duy: Wow
--
Duy Khánh đang nhắn tin cho em trai thì thấy anh Nam đã gửi bản hoàn chỉnh bài hát mới của Xương Rồng vào nhóm, em cứ nhìn chăm chăm vào cái tên trên màn hình. Bàn tay không kìm được mà ấn vào phần tin nhắn riêng.
Nơi đó vẫn đang dừng ở lời chia tay sau hôm quay Haha. Đến hôm nay khi nhìn lại từng chữ vẫn cảm thấy thật là thử thách, chỉ là thôi, cũng được, quen rồi, thì sẽ ổn.
Em làm được
Khánh tiếp tục tập trung giải quyết các công việc riêng của mình.
"Em xem tin tức chưa? Mấy nay bên thằng Nam nó bị làm sao vậy?" - Jun tháo tai nghe, anh làm như vô tình hỏi em.
"Hở? Em đi quay ngày quay đêm mà anh"
"Ờ, tại thấy trên Th* um xùm kìa"
"...Em...thôi...em cũng không nói gì được. Trước đây cũng vậy, giờ cũng vậy. Không quan tâm đâu" - Khánh đảo mắt.
"Mày quan tâm mà....chẳng qua là danh không chính thì ngôn chẳng thuận thôi... mấy cái đứa này, có còn trẻ con đâu mà hành hạ cái thân."
Anh Jun thả lại một câu như thế rồi lại thôi, anh biết Khánh sẽ trốn ở đâu đó mà đau lòng thôi. Nhưng mà nhìn hai đứa này anh cũng khó chịu.
Không quan tâm? Ha-ha
Chuyện cười
.
Đến ngày được nhìn thấy Nam, em tưởng như mưa hè sau nắng hạn. Thì ra, nỗi nhớ anh đã thiêu đốt lấy tâm hồn cằn cỗi của em như thế.
Hôm ấy anh mặc một chiếc áo trắng, gương mặt vẫn còn nguyên lớp trang điểm hồng hào; mà mới nhìn thấy em thôi đã toe toét hỏi có phải màu em thường dùng không.
Thực sự, em phải cảm ơn cái sự "vô tư" của Nam. Nếu không, mối quan hệ này chắc chắn sẽ lao vào bế tắc, vì em hiểu em hơn ai hết chẳng thế giữ vững lập trường trước anh. Em nhìn anh vẫn là anh rồi cũng nhìn thấy em vẫn là em.
Mối quan hệ đã nghĩ là phải băn khoăn lắm, bỗng trở về thành đúng dáng vẻ của nó. Em nương theo từng câu anh pha trò, cùng trêu đùa với mọi người. Không khí làm việc của cả nhà bốn người luôn là thoái mái và tràn đầy năng lượng.
Em và anh, thật may, vẫn còn là con trai - con gái của Đa Di. Xương Rồng của họ vẫn rôm rả, vui đùa, thực sự là mái nhà bình yên sau từng cơn bão lòng của em.
Khi cả nhà cùng tập luyện, Khánh dựa vào Thiên Minh thưởng thức hai giọng ca vàng của gia đình. Lần này, Nam với anh Duy sẽ cùng hát bài mang giai điệu dân ca Nam Bộ. Mới nghe bản tập thử thôi em đã thấy ngưỡng mộ, cũng cảm thấy thật hạnh phúc.
Bùi Công Nam của em vẫn luôn tận tâm với cái nghề cái nghiệp như vậy. Khánh tin rằng, với vị trí là khán giả của anh thì em sẽ không bao giờ phải băn khoăn. Nam có trách nhiệm với ước mơ của mình, em vẫn luôn ngưỡng mộ điều đó.
Em cũng có những thử thách mình muốn được làm. Khi em bày tỏ, cả nhà đều đồng ý. Đây là sân khấu của bốn người, hãy tự tin là chính mình, đó là lời anh Duy đã nói với em, một cách nghiêm túc. Anh Minh cũng động viên em bằng cái ôm chân thành.
"Bé sẽ làm được nè!"
Nam không nói gì, chỉ hỏi bài hát mà em muốn thể hiện như thế nào. Anh cùng với đội ngũ liền bắt tay vào việc sắp xếp. Giây phút này là giấc mơ chân thật nhất của em.
.
[Đêm muộn]
Nam và Khánh cùng nhau đi dạo xuống hầm gửi xe sau khi đã tạm biệt hai anh ở tầng 1. Đêm tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng bước chân một bước một sau. Khánh chỉ nhìn thấy bóng lưng anh, có chút thất thần.
Nam đi đứng thường xuyên vấp chân nên chẳng biết bao giờ lại ngã. Khánh lúc nào cũng nhắc nhở anh, lúc thì dưới dáng vẻ của bé Thu hờn dỗi, lúc thì dưới dáng vẻ của em Út bướng bỉnh, lúc thì dưới dáng vẻ của Andy. Anh khẽ bật cười ra thành tiếng, nửa đầu năm họ còn dành thời gian cho nhau, anh đã được nhìn thấy rất nhiều điều thú vị từ em.
Mọi người nói đúng, chuyện của cả hai mấy bận chìm nổi, khi quay đầu nhìn lại cứ như mấy đời người đã qua. Thời gian ngắn ngủi nhưng vẫn luôn có trải nghiệm quá đặc sắc. Nhìn từ bên ngoài là thế mà bên trong anh cũng thấy giống hệt.
"Mình đi dạo một chút đi anh!"
Khánh bước vội để theo kịp bước chân Nam, em làm như không có gì mà khoác lên vai anh, cố kìm lòng không quay sang nhìn. Bờ vai này, không rộng mà luôn thật vững vàng.
Phía trước là khoảng không tối nhất của đường hầm. Nam đưa tay giữ chặt eo em, cả hai cùng dìu nhau đi giữa chốn tĩnh lặng.
Khi ánh sáng của đèn khẩn cấp chiếu rọi rõ rừng chút một khoảng không mờ mịt, hai tay không cần hỏi đã nhẹ buông, về với chủ nhân của mình.
Thế mà, chẳng hiểu ra sao mà em và anh lại cùng nhau ngồi trong một quán rượu mở khuya kín đáo. Ngoài họ ra chẳng còn khách nào khác. Cùng ngồi kề cận ở một góc nhìn ra khoảng không vắng vẻ.
Khi người phục vụ muốn rót rượu, Nam liền thuận tay nhận lấy, anh chỉ rót cho em một nửa so với bình thường còn mình thì...gấp đôi.
Vài ly qua đi, khi Khánh đã bắt đầu thấy nóng trong người thì sự yên tĩnh lại trở thành một nỗi giày vò.
"Safe Zone thật sự là một giấc mơ quá đẹp anh ha?"
Chỉ cần nghe giọng là Nam biết, em đã bắt đầu ngấm hơi men.
"Ừm, các bạn rất thương nhà mình"
"Nam"
"Ơi"
"Namm"
"Ơi"
"Nam~"
"Ơi~ anh nà"
"Thương em hông?"
"Thương"
"Thương như nào???"
"Thương em hơn chính anh" - Nam đáp lời em dịu dàng.
"Haha sến quá đi" - Em ngả nghiêng dựa vào bờ vai mang nặng nỗi nhung nhớ. Lần này anh đã đáp lời em rồi...
"Thật mà Khánh"
Anh lại nhẹ nắn ngón tay đau của em theo thói quen, khẽ nghiêng đầu chạm má vào tóc em lặng lẽ cảm nhận; kim đồng hồ trên tường chậm rãi chuyển mình.
"Em tin anh, vẫn luôn tin anh" - nói rồi em lại ngẩng đầu ngắm nhìn thương yêu của mình..của em.
"Làm bạn với em...cả đời được không?"
"Bạn đời?"
"Bạn cả đờiiii" - Em cười lên thật nhẹ nhàng - "Em với anh làm bạn cả đời, được không Nam?"
"Em đau không?"
"Haha giấc mơ vừa qua quá đẹp với em rồi..."
chỉ là đến lúc, tỉnh dậy thôi
.
.
Em như cây xương rồng trong sa mạc cằn cỗi, gom góp từng chút từng chút nguồn tốt tươi trong chốn khắc nghiệt này để tồn tại. Đến khi mùa hè năm ấy mang cơn mưa đến, xương rồi bé nhỏ bỗng chẳng còn sống trong cạn kiệt chắt chiu.
Cơn mưa ấy mang cho em nhiều điều hơn thế. Ốc đảo trong sa mạc là nơi nương náu quý giá của bất kỳ sinh vật nào. Mà Nam, như ốc đảo em vẫn hằng tìm kiếm trong đời.
Chỉ là, ngày qua ngày em nhận ra nơi này vẫn quá khắc nghiệt, rồi đến lúc nó sẽ khiến cho nguồn nước chẳng còn đong đầy, ốc đảo chẳng còn tươi xanh.
Chuyện điều tiếng vốn là nhắm vào em từ trước, nhưng rồi, người phải chịu đựng đằng sau lại là anh. Nam không nói gì, không lên tiếng thanh minh, hành động của anh vẫn luôn là tấm khiên vững vàng cho em. Nam luôn là chỗ dựa của em, luôn bảo vệ em bằng cách của anh.
Vì đã hiểu em càng không muốn mất đi nơi quý giá này.
Duy Khánh dùng dáng vẻ vui đùa nói lên lời tuyên bố chân thành, em đã vùi lấp tất cả cảm xúc vào vùng đất câm lặng cằn cỗi. Chỉ lần này thôi, em không giữ được lời hứa sống chân thành với từng cảm xúc của mình.
"Em không thể yêu anh được!"
"Anh cũng không thể yêu em được!"
"Chúng ta không thể yêu nhau. Bởi vì...chúng ta là...ANH-EM-RUỘTTTTTT"
Níu lấy nhau bằng lời hứa cả đời là giới hạn của em và anh...
---
Hết chương 6
Notes:
Mbg8: Hay là hoàn chính văn ở đây luôn được khum ạ? T^T
Chapter Text
Trong những ngày này đối diện với khói lửa triền miền.
Chuyện trên mạng xã hội chưa bao giờ chỉ là chuyện trên mạng, với Nam nó rất gần. Anh vẫn lặng lẽ dõi theo từng thông tin mà người khác bàn tán về mình. Không phải lần đầu tiên anh phải đối mặt với những chuyện tranh cãi như thế này chỉ là...chẳng biết nữa, cái gì mới là thật?
Trong những lời góp ý và nhận xét chân thành vẫn luôn tồn tại một dòng chảy ác ý nhắm đến tinh thần của người khác. Với vị trí người tiếp nhận, ngoài việc chọn lọc để nghe như thế nào còn là việc phải xử lý tất cả những cảm xúc phức tạp đi đằng sau đó.
Tất cả như trở thành một toà mê cung mà anh loay hoay tìm cách giải, chỉ là bây giờ khi mọi thứ đến cùng một lúc thì đã mất đi phương hướng ban đầu.
Vậy nên, Nam chỉ cố tìm cách thức phù hợp nhất với mình và cả những người trong câu chuyện, đó là mỗi người đều đạt được điều họ muốn. Mọi chuyện đều có cách giải quyết và rồi nó sẽ tự tìm được dáng vẻ phù hợp. Không có gì là mãi mãi, việc của anh chỉ tập trung vào chuyện mình làm. Cứ tự thuyết phục mình là sẽ qua thôi, sẽ đâu lại vào đấy.
Tuy vậy, vẫn không thể chặn được dòng chảy nghĩ suy trong đầu, bản hoà tấu ấy vẫn vang vọng theo cách hỗn loạn nhất. Cuối cùng, anh chấp nhận, giấc ngủ của mình sẽ không đến khi màn đêm buông mình.
Nếu là lúc trước, Nam sẽ dằn vặt với câu hỏi tại sao lại phải khốn khổ như vậy, giờ thì vẫn tiếp tục băn khoăn tự hỏi; chỉ là phần nào đó anh buông xuôi, chấp nhận và sẽ đi tìm câu trả lời trong khoảng không tinh thần của mình chứ không cố thoát ra khỏi nó nữa.
Ngón tay khẽ gảy từng sợi dây đàn. Âm vang không có quy luật, không có giai điệu, chúng cứ hỗn loạn, nhưng lại làm Nam cảm nhận được sự dễ chịu kỳ lạ. Trong chuỗi thanh âm lộn xộn chợt có tiếng điện thoại cắt ngang.
Nam ban đầu tính ngó lơ, cuối cùng cũng theo thói quen cầm điện thoại lên xem, là cuộc gọi của anh Jun Phạm. Anh không nghĩ ngợi gì thêm vội vàng ấn vào nút trả lời.
Đầu dây bên kia không có tiếng động, dường như là lời mách bảo nào đó, Nam nhắm mắt lại lắng nghe... vang vọng là tiếng khóc thầm kìm nén xen kẽ tiếng gọi tên anh.
"Anh Nam.."
Là em
Sau đó Nam cứ ngồi yên lặng, lắng nghe từng lời nhõng nhẽo không đầu không cuối trong cơn say của em. Mới nhận ra mình yêu em thế nào. Bà nhỏ của anh với các anh trai khác luôn là đứa em trai vững vàng, sắp xếp và chu toàn mọi thứ.
Còn em ở những ngày bên nhau đã luôn dựa vào anh nhiều, và anh, rất hưởng thụ điều đó. Đó có lẽ là đặc quyền mà em trao cho anh dưới danh phận người yêu, người đồng hành cùng em.
Giờ đây, dù đã lùi bước nhưng đâu đó vẫn là niềm hy vọng rằng em sẽ thoải mái đưa tay ra hay sẽ tự nhiên nghiêng đầu dựa vào vai anh, đừng thay đổi.
Từng có được hay là ban đầu không có được sẽ đau lòng hơn là nỗi muộn phiền của em. Còn anh chỉ muốn tìm ra đáp án cái nào sẽ làm người ta thấy đủ...
Anh đã lạc mất em ở đoạn thời gian nào rồi. Sao em vẫn luôn bất an...
Jun đi ra phòng khách thì thấy con sâu rượu lại nằm giữa sàn mà khóc, miệng thì lảm nhảm gì đó. Anh ngồi xuống bên cạnh dọn dẹp đống lon rỗng. Nhìn em, anh lại nhớ đến bản thân năm nào.
Chuyện tình yêu đúng là một chiếc hộp Pandora - chẳng bao giờ biết được bên trong đó là gì, có thể là hạnh phúc, cũng có thể là đớn đau; hoặc là cả hai, hoặc là không gì cả.
Sắp xếp cho em nằm được ngay ngắn trên đệm mềm, chăn mền ấm áp; anh Jun còn ngồi cạnh dỗ để Khánh yên tâm mà vào giấc.
Nhìn kỹ mới phát hiện tay em cứ giữ chặt điện thoại của anh trong lồng ngực. Phí bao công sức lắm mới lôi ra được, thì càng bất ngờ hơn là màn hình đang kết nối với người dùng Bùi Công Nam, thời gian cuộc gọi hiển thị gần 2 tiếng.
Anh ngồi đó nhìn Khánh đang dần cuộn chặt người trong chăn, mới đứng lên mang điện thoại ra ngoài ban công.
"Em còn đó không?"
"Em còn"
"Anh mới đi dọn dẹp một chút không để ý. Khánh say rồi nó tự gọi đó."
"Giờ nó sao rồi anh?"
"Cũng ngủ rồi, ổn ổn, còn em?"
"Em có gì mà không ổn đâu anh"
Ổn?
Anh Jun nhìn kim đồng hồ đang chỉ vào bốn giờ sáng. Thời gian cuộc gọi là gần 2 tiếng. Người mới đi show tới 10 giờ, lên máy bay rồi di chuyển về nhà giữa hai thành phố lớn Hà Nội và Hồ Chí Minh. Sáng sẽ có lịch họp với đối tác, để chiều còn sắp xếp đi sự kiện của nhãn hàng. Nếu không nghĩ lại thì chắc anh đã tin lời thằng nhỏ này rồi.
Đừng hỏi sao anh lại nắm rõ từng bước như vậy. Phải chịu đựng sự lải nhải của người nào đó khi say, anh sắp thuộc lịch trình của Nam còn hơn của mình.
"Gia đình Haha sắp chiếu xong là còn nhiều việc nữa, đừng có để bị bệnh bây giờ đó. Ăn uống gì cho đàng hoàng vào, Khánh nó cứ lo cho mày mãi"
Giọng anh dịu dàng hơn lúc lên hình nhiều, tuy vẫn hay đùa là chú sáu dễ cọc nhưng mà Nam biết anh Cả vẫn quan tâm mấy đứa nhỏ như người trong nhà.
Đối với Jun thì nhìn tình hình hai bên thời gian qua thế nào cũng thấy xót hết cả ruột. Bận rộn rồi còn gây chuyện với nhau làm gì...
"Anh đừng để nhỏ đụng vào bia rượu nữa. Uống trà sữa nhiều cũng không tốt..."
"Nó muốn uống chứ tao làm gì được?"
"Khánh nghe lời anh mà, nhỏ hay cãi bướng thôi. Với anh để ý xương khớp nhỏ nha, mùa này tối đau dễ mất ngủ lắm."
"Mày quan tâm thì đi mà nói"
"Sẵn dịp thôi anh"
Jun thở hắt ra. Mệt lòng với mấy cái đứa này nhiều quá.
"Ừ, cứ yên tâm. Khánh bên này có tụi anh lo rồi. Em cứ lo việc của mình đi."
"Cảm ơn anh. Giữ bí mật giùm em nha anh."
Nam tin, anh Jun sẽ giữ lời. Thật may giữa cả hai vẫn có những mối liên hệ kết nối diệu kỳ như thế. Cuộc gọi trong cơn say đó em không bao giờ có cơ hội được biết.
Từng nốt nhạc lại vang vọng trong tâm hồn anh ca nhạc sĩ, chỉ là lần này đã dần kết nối thành giai điệu, không dễ nghe nhưng chẳng còn vô nghĩa.
.
Sau cái đêm tuyên bố về mối quan hệ, Nam đã cất gọn đi toàn bộ tâm tình của mình - ấy là anh tự thuyết phục mình như vậy.
Duy Khánh giống anh Jun nói, cứ như một bông hoa tươi tắn. Ngắm hình ảnh của em trên trang mạng xã hội liên tục được cập nhật, Nam yên lòng nhiều. Em vẫn xinh đẹp vẫn rực rỡ.
Chắc có lẽ em đang rất hạnh phúc với thành quả trong sự nghiệp của mình. Em nhỏ của anh luôn mạnh mẽ tiến bước, kiên định với điều mình muốn làm.
Trong những đêm tâm sự đến quên thời gian, em thành thật rằng ước mơ của em rất lớn rất lớn. Đến nỗi có lúc em chẳng tin mình làm được, dù em vẫn luôn tự cam kết rằng mình sẽ không ngừng cố gắng.
Chỉ là, ai cũng là người bình thường, nên sẽ có những giây phút yếu lòng, hoang mang hoài nghi liệu rằng điều mình mong mỏi có thể chạm đến hay không. Thật may mắn em đã luôn có người bên cạnh, hiện diện và tiếp thêm lòng tin cho em, may mắn của em mà cũng là của anh.
Một trong những cột mốc đáng giá là sân khấu SNN.
"Namm, anh sao rồi?"
Khánh đi đến gọi người ngồi trên ghế, đang nghe đi nghe lại bài nhạc ban nãy đã tổng duyệt. Nam chỉ mặc một chiếc áo thun ba lỗ, thực sự là trời quá nóng mà các tiết mục lần này còn mang tính trình diễn nhiều, nên việc tập luyện sao cho nhuần nhuyễn là điều quan trọng.
Anh vội vã bay tới bay lui vì lịch trình, trong người đã có lúc cảm thấy không khoẻ nhưng sân khấu lần này có ý nghĩa rất lớn với anh, với mọi người.
"Hở?" - Nam nhìn em khó hiểu - "Anh bình thường"
"Bình thường đâu, một mảng tím lịm trên vai kìa" - nhìn thấy đã biết đau thế nào.
Em nghe anh Jun kể ban chiều trong khi tập duyệt cho sân khấu Nam đã diễn cảnh ngất xỉu nhiều lần, một trong số đó có va đập rất mạnh. Nghe tới thôi mà trong lòng em đã chộn rộn. Sân khấu đó cao lắm.
"Á, hèn chi, giờ anh mới thấy đau nè" Nam cố gắng quay người soi mình trong gương.
"Trời! cha ơi chaaa anh bị mất cảm giác hay gì vậy Nam. Sao đâu mà á"
Em vừa cảm thán vừa tìm trợ lý của anh để đưa túi thuốc. Nhìn quanh chẳng thấy ai trong đội nhóm của anh, mắt nhìn đến trên bàn là nửa cái bánh mì nguội lạnh và một chai nước lọc. Em hơi...khó chịu một chút, chỉ một chút thôi.
Nam không phải là người biết tự chăm sóc bản thân, mà người bên cạnh cũng "chiều" theo ý anh. Những chi tiết nhỏ nhặt như thế như kim đâm vào lòng em. Nhìn anh vẫn đang loay hoay muốn nhìn tình trạng bầm tím trên vai, em thở dài trong lòng.
"nè, thuốc nè, anh xử lý đi"
"Oke em, cảm ơn bé!"
Nam cầm túi thuốc trên tay ngó vào xem thì thấy có vài loại như là xịt giảm đau với cao dán. Mấy cái này với dân chơi thể thao như anh thì cũng không quá lạ lẫm. Thực sự là anh cũng chưa đau quá mức; nhưng nhìn Khánh đang đứng trước mặt cũng phải tự giác chú ý đến bản thân một chút.
Xịt giảm đau chắc là không kịp rồi, còn cao dán thì thực sự là không với tay tới. Đúng lúc này, em liền cầm đồ lên ra hiệu anh xoay người lại. Thế là, Nam lại có cơ hội ngắm em qua gương, nét mặt tập trung của em, cái nhíu mày khó chịu...
"Úi đau, em gái nhẹ tay thôi"
*bép* là tiếng tay chạm đến cái lưng của người trước mặt, sao thích diễn cái tuồng "anh trai-em gái" quá.
"Ơ, Khánh em ở đây hả? Sao Việt Anh bảo em tìm anh, làm anh tìm em nãy giờ" - Tiếng anh Duy xen ngang cái vẻ hờn dỗi của người kia.
"À à...tí diễn xong anh Thiên Minh ghé qua cùng nhóm mình đi ăn đó anh, nhớ chuẩn bị đó nha!"
Nửa sau là dành cho người kia đang cặm cụi mặc lại áo. Em thấy cổ áo phía sau bị lật định giơ tay chỉnh nhưng rồi lại buông xuống. Nam thu hết vẻ bối rối trong khoảnh khắc đó ở trong gương, liền đưa tay chỉnh lại cổ áo ngay ngắn. Thật lạ.
Cái cảm giác kỳ lạ xuất hiện lại khi đứng trên sân khấu SNN cùng em, vừa gần vừa xa.
Ngắm em trong lấp lánh ánh hào quang của riêng mình; Nam cảm nhận rõ ràng hơn trên sân khấu này, em là em và anh là anh. Họ đã đi xa ra ngoài khỏi những mối liên hệ với quá khứ như thế nào.
Làm bạn tức là tôn trọng ranh giới của hai người. Trong hậu trường và dưới ánh đèn, sẽ không còn khác biệt, anh và em sẽ mãi duy trì một khoảng cách gần gũi mà xa xôi. Nam thuận theo ý em dù biết điều đó sẽ làm anh tan nát.
Sau những mỏi mệt với những nỗi dằn vặt trong lòng, không nỡ buông thì cứ nắm lấy dây mận gai này cả đời cũng được. Chuyện gì trôi qua thì sẽ qua, với anh nó giống như món canh lá đắng, chỉ cần đủ tĩnh tâm vẫn sẽ cảm nhận được hương vị của nó trọn vẹn. Đắng ngắt và đớn đau.
Trên sân khấu cả hai cùng toả sáng dù không bên nhau. Anh nhìn em rực rỡ và đùa vui lòng cũng thấy yên. Những khoảng thời gian tận hưởng trọn vẹn, đứng trước những khán giả cất lên tiếng hát của mình...sân khấu và hát ca là giấc mơ của Nam. Anh cứ dần đắm chìm trong âm nhạc trong sự thăng hoa.
Gặp gỡ những người bạn mới, những người mang trong mình nhiệt huyết của tuổi trẻ. Chặng đường nghệ thuật của các em mới bắt đầu, ngọn lửa đốt cháy lên tinh thần của người nghệ sĩ tiếp bước họ đi trên những bước đi khó khăn, khắc nghiệt.
Rồi nhìn lại đường anh đã đi, từng có người bảo rằng anh chẳng có sắc riêng, rằng những gì anh đang làm là mang đến thất vọng. Nam đã từng chẳng quá bận tâm nữa nhưng giờ đây nó lại quay lại trong tâm trí, không thể đẩy đi.
Cơn chóng mặt buôn nôn vì tài xế đánh tay lái vội vàng kéo anh ra khỏi cơn mơ màng ngắn ngủi. Nam nghiêng đầu nhìn đèn đường trôi vụt qua hai bên.
Anh không rõ mình đang nghĩ gì. Dường như tâm trí và tâm hồn anh lại bị kéo vào hư không. Cái cảm giác một hố đen xuất hiện bất ngờ, hút mọi buồn vui vào đó, để lại một sự trống rỗng đến đáng sợ. Ngay cả những áp lực hằng đeo đuôi anh cũng chẳng còn thấy đâu.
Trạng thái này bám lấy Nam vào cả những khoảnh khắc với âm nhạc. Ngăn anh lại với những điều thân thuộc, anh cười khổ. Anh yêu âm nhạc nhưng chẳng còn thấy kết nối được với nó như đã từng. Anh yêu em nhưng chẳng còn phút giây đủ bình yên bên nhau. Thế giới tinh thần cứ hoang tàn dần...
.
[Encore - kết thúc]
Chuỗi sự kiện tạm biệt mùa hè đã đến, sau hai sân khấu này sẽ là chặng đường riêng của các anh tài. Họ đã gặp gỡ, đồng hành và chia xa. Ở đây là lời tạm biệt trọn vẹn cho những ngày tháng quá khứ.
Khánh biết khoảnh khắc chia ly đã đến rất gần. Em chẳng biết sau này thế nào, gặp gỡ cần quá nhiều nỗ lực mà duy trì nó còn chẳng phải do mỗi mình muốn là được. Thôi thì cứ đốt cháy hết cho hiện tại đi.
Vừa đến buổi tập dượt, em đã đi tìm anh Jun, mấy hôm nay quá FOMO luôn, các anh cứ đăng biết bao hình ảnh và video vui vẻ, tuần lễ content trước concert khiến lòng em háo hức. Gặp nhau là giỡn hớt cười vui, nhưng em không thấy Nam.
Đến khi tổng duyệt tiết mục của mỗi nhà xong xuôi em cũng không thấy Nam đâu. Nhưng em tìm được hai anh lớn trong nhà Xương Rồng, thế là lại ngồi tâm sự và quay content thôi.
Khi nhìn thấy nhau được rồi, thì em cũng vừa tập xong phần của mình. Cả người đều ướt mưa, bụng kêu vang lên vì đói.
"Ủa? Khánh kìa. Đồ ăn của em Nam để trên bàn đó."
"Ỏ ỏ vậy hả? Cảm ơn anh Nam~"
"Thì em là em trai anh mà, bạn bè hỗ trợ nhau thoai~"
Nam cười nhìn em một chút rồi lại quay lại với nhóm mình. Mọi người đang giỡn một chủ đề nào đó mà em không rõ.
Không biết là thời gian này vì quá căng thẳng với lịch trình hay là bị ảnh hưởng bởi không khí chia tay của chương trình. Khánh lại cảm thấy một cơn sóng dội vào tim.
Đến khi tìm được em, Jun phủ áo khoác trùm lên người đang ngồi gục mặt dưới đất. Đây là góc khuất nhưng dù sao cũng có rất nhiều máy quay sẵn sàng tìm kiếm.
Khánh thường sẽ chẳng mất bình tĩnh đến vậy, trong công việc thì em sẽ luôn cố gắng giữ hình tượng chuyên nghiệp hết mức có thể. Ít nhất thì cũng không làm ảnh hưởng tới mọi người xung quanh. Nên thực sự em tin lời Cara bảo, lần này "tuyến lệ" bị hư rồi nên cứ phải trốn đi mà đau lòng vậy, không kiểm soát được.
Ngước lên, nhìn thấy là anh Jun, em mới an tâm mà khóc tiếp.
"Em đồng ý là sẽ...cũng biết là sớm hay muộn...Chỉ là...sao mà...em không chấp nhận nổi, chính em là người nói sẽ làm bạn...vậy mà giờ em không được...em...không làm được...anh Jun..."
Jun Phạm cứ đứng im để cho Khánh nức nở, lặng lẽ trông cho em, tay thì nhắn lại tin tức cho người kia.
Ở một góc khuất, Nam nhìn anh Jun đứng cạnh em, đã an tâm rồi. Anh luôn vô thức để tâm đến trạng thái của em, nên khi thấy em chạy vội đi, đã nhờ người gọi anh Jun hỏi xem thế nào. Cục tròn vo ngồi lặng lẽ dưới sàn rơi nước mắt, bên này Nam cũng để mặc cho mưa tưới ướt cả người.
Em và anh. Thương yêu của chúng ta cứ như vậy mà theo cơn mưa này trôi về mùa hè năm 2024 nha em.
.
Khi đang tranh thủ chợp mắt trong lúc chờ tổng duyệt lần cuối.
[Chúng ta không thể yêu nhau] - tiếng ai văng vẳng, Nam giật mình tỉnh giấc. Anh ngồi dậy rất nhanh, khiến BB Trần đang nằm ghế bên cạnh cũng giật mình theo.
"Sao vậy Nam?"
"Nam?"
Anh chỉ thấy Nam ngồi yên như một bức tượng, không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước. Cơ bắp toàn thân căng cứng, có thể thấy rõ nhịp thở của anh rất ngắn, dồn dập.
"Nam? Nam?"
Khánh từ phía bên kia phòng nghe tiếng gọi tên người kia liền nhìn sang. Trông Nam không giống như mọi ngày hay những lúc em biết.
"Anh Nam ơi?"
Em khẽ chạm vào anh. Ánh mắt Nam vẫn xa xăm, chỉ có cơ thể là hướng theo tiếng gọi.
Lúc này thực sự anh chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Anh vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ, vẫn biết đó là gì nhưng lại không thể cảm nhận. Cảm giác không hề chân thật. Giống như anh chẳng phải là người mà mọi người đang gọi. Thật lạ lẫm, cứ như mình đã được kéo về một miền đất xa xôi nào đó.
Trong miền đất ấy anh nhìn thấy trên gương mặt hoảng hốt của người đối diện là đôi mắt tròn chứa đựng cả đại dương mênh mông; đây rồi, nơi mà anh đã luôn muốn đắm chìm. Trái tim như tìm được đúng nhịp của nó, Nam dần dần cảm nhận được mình đã quay về với thực tại.
Anh nhắm mắt, lắng nghe tiếng người gọi tên mình.
Anh đang ở đây, bên cạnh em.
Sau phút giây có phần hoảng hốt, Nam lại làm mọi người cười với bản tính tự nhiên của mình. Những câu đùa vô tri thổi bay đi những hoài nghi về trạng thái sức khoẻ của anh, mọi người lại tản đi làm việc của mình và nghỉ ngơi.
Khánh tìm kiếm giữa những khoảng thời gian các nhóm khác tổng duyệt. Em kéo người kia ra ngoài dù trời đang mưa, với lý do đi xem thử các gian hàng (Booth) mà các bạn khán giả đang dần hoàn thiện.
Thời điểm này sẽ chẳng có ai để ý đến họ nữa.
Trên con đường không hề quen thuộc, họ lại đi cạnh nhau. Nam thu lại vẻ cười đùa, anh chìm trong khoảng lặng của tinh thần.
Lắng nghe tiếng mưa rơi trên chiếc ô che đôi, tâm trí anh lại trôi dạt vào đêm mưa ở Đắk Lắk.
Em đã hiểu nỗi đau của anh trước cả khi anh cảm nhận được nó. Điều đó thật tàn nhẫn nhưng cũng thật nhân từ, là số phận của cuộc gặp gỡ này chăng? Vậy mà ở bên em, anh vẫn cảm thấy thật nhẹ nhõm, chắc hẳn đây là cảm giác an toàn mà mọi người bảo.
Chỉ có em, chỉ có em mới hiểu những điều anh chẳng nói thành lời.
Khi đi qua từng gian hàng của các anh tài, cả hai đều dừng lại, nhìn ngắm và nói gì đó với nhau. Khi thì là kể về kỷ niệm đã từng cùng trải qua với người anh đó trong ký túc xá Chông gai, khi thì là một điều gì đó mà cả hai vẫn còn nhớ. Đây cứ như là một dịp để cùng trôi vào dòng thời gian.
Đến với gian hàng của Xương Rồng, dưới ánh sáng mặt trời nơi này chắc chắn sẽ rất đẹp, rất rực rỡ. Trong màn đêm thì lại khoác lên một cảm giác rất khác, Nam lại thấy an tâm.
Khánh khẽ nắm lấy tay anh, rồi rùng mình khi cảm nhận được sự lạnh lẽo.
"Kết thúc rồi ha anh, nhóm mình đi cùng nhau cũng xa. Lần này anh đã nghĩ mình sẽ làm gì chưa?"
"Encore là kết thúc đó ha? Ừm...anh vẫn sẽ phấn đấu tiếp với điều đang làm thôi."
"Anh sẽ làm được mà, em tin anh!"
"Em cũng vậy, chúng ta đều sẽ đạt được thứ mình muốn."
"Không ở kiếp này thì ở kiếp khác ha"- Em vẫn luôn ôm hy vọng trong vô vọng như thế - "Nam, em đã dần hiểu điều anh hay nói rồi, từng khoảng thời gian bên nhau, thì ra em đã hạnh phúc rất trọn vẹn."
"Khi em nhìn thấy điều gì đang đến có nghĩa là nó sắp qua..."- Nam quay sang, lần này anh thấy em nhìn anh, đôi mắt trong long lanh dưới ánh đèn đường -"cái gì đó bắt đầu, thì nó đã có cái kết. Em với anh chỉ là đặt mắt nhìn ở hai thời điểm khác nhau thôi bé..."
Nam không rời mắt, bàn tay muốn vẽ lên gương mặt hằng nhung nhớ nhưng đưa lên rồi lại không nỡ làm đôi má hồng thêm lạnh lẽo.
Mưa đã quá lâu, đêm đã quá khuya.
Hết chương 7
Notes:
Mbg8: huhu còn yêu thì về bên nhau được không ạ? 🥲 mà phải còn yêu đã he...
Chắc thời gian tới truyện sẽ đi chậm hơn nữa vì deadline đang dí sốp quá. Sốp sẽ tranh thủ chỉnh sửa lại một chút câu cú và lỗi chính tả của các chương trước. (huhu xin lỗi vì bất cẩn ạ)
Sốp xin hứa là sẽ cho hai anh một cái kết, còn kết thế nào thì tuỳ duyên hiuhiu
Cảm ơn mọi người nhìu nhìu~ iu iu

Yuyu_0408 on Chapter 1 Thu 16 Oct 2025 03:12PM UTC
Comment Actions
Maybaygiay8 on Chapter 1 Thu 16 Oct 2025 04:39PM UTC
Comment Actions
Nemecats on Chapter 2 Thu 16 Oct 2025 04:12PM UTC
Comment Actions
Maybaygiay8 on Chapter 2 Thu 16 Oct 2025 04:37PM UTC
Comment Actions
Nemecats on Chapter 4 Sun 19 Oct 2025 07:50AM UTC
Comment Actions
Maybaygiay8 on Chapter 4 Mon 20 Oct 2025 02:01PM UTC
Comment Actions
Nemecats on Chapter 5 Mon 20 Oct 2025 06:43PM UTC
Comment Actions
Maybaygiay8 on Chapter 5 Mon 20 Oct 2025 07:06PM UTC
Comment Actions
Nemecats on Chapter 6 Sun 26 Oct 2025 06:24PM UTC
Comment Actions
Maybaygiay8 on Chapter 6 Tue 28 Oct 2025 07:17PM UTC
Comment Actions
annie8338 on Chapter 6 Wed 29 Oct 2025 04:45AM UTC
Comment Actions
Maybaygiay8 on Chapter 6 Wed 29 Oct 2025 11:10AM UTC
Comment Actions
Nemecats on Chapter 7 Wed 29 Oct 2025 02:59AM UTC
Comment Actions
Maybaygiay8 on Chapter 7 Wed 29 Oct 2025 11:04AM UTC
Comment Actions
annie8338 on Chapter 7 Wed 29 Oct 2025 05:07AM UTC
Comment Actions
Maybaygiay8 on Chapter 7 Wed 29 Oct 2025 11:08AM UTC
Comment Actions