Chapter Text
Глава 1
Mây giông gió dữ trên bầu trời Ly Nguyệt rốt cuộc đã chấm dứt, những âm mưu đen tối bao trùm lấy vùng đất này cũng đã bị dẹp tan nhờ vào những cố gắng không ngừng của Thất Tinh, Adepti và chính bản thân nhà lữ hành. Tuy nhiên, những ký ức của nhà lữ hành về cuộc chạm trán với Childe – Quan Chấp Hành thứ mười một của tổ chức Fatui tại Hoàng Kim Ốc ngày hôm đó dường như bị nhiễu loạn, cảm giác xuất hiện rất nhiều vấn đề kỳ quái. Mỗi lần nhớ đến khung cảnh ấy, trong lòng nhà lữ hành bất chợt phát sinh mấy tia bất an khó tả, tựa như một làn sóng ngầm nào đó đang cuồn cuộn chảy, khiến cho bản thân thấy vừa lo lắng vừa e sợ.
Tơ bay hoa rụng thành xuân mộng, sông cạn núi mòn hóa bể dâu. Đấy là một ngày cuối mùa xuân, đầu mùa hạ cho nên trời trong như nước. Nhà lữ hành nhớ lại, mặt trời lan tỏa những tia nắng vàng ươm, không ngừng nhảy nhót trên tán lá cây, trên đài hoa ngọt, thanh tâm, nghê thường và trên cả những mái đầu non trẻ. Dọc theo các bờ hồ là cây cối xanh um, cành lá sum suê đu đưa trong gió, mọc nơi mặt nước là vô số hoa sen trắng, sen hồng, cánh hoa mềm mại, tỏa mùi thơm dịu dàng như nét cười người thiếu nữ, đem đến cảm giác vô cùng thanh thản vui tươi. Xa xa còn nghe vọng đến tiếng người nào đó thổi tiêu, âm thanh trong trẻo cao vút, lại du dương khó tả.
Ngay cả lúc dần tiến bước về phía Hoàng Kim Ốc, nhà lữ hành vẫn còn cảm nhận được không khí trong lành, đi theo hơi lạnh vấn vít từ làn khói mênh mang hai bên hồ nước. Những hạt sương trong và lấp lánh như ngọc đọng lại trên lá cây, chỉ cần chút gió khẽ lay động cũng đã vội buông mình, rơi xuống chạm vào da thịt làm dấy lên cảm giác mát lạnh. Hoàng Kim Ốc là một tòa nhà kiến trúc kiểu Đông phương với mái ngói vàng, được xây dựng sát vào vách núi, vị trí này có thể gọi là thế “phục hổ hàng long”, phong thủy cực kỳ tốt lành, khi phía sau được chống đỡ bởi núi đá, phía trước rộng mở đón nhận sự sung túc, thịnh vượng. Chẳng trách mà nhiệm vụ của Hoàng Kim Ốc chính là nơi sản xuất, đúc tiền vàng mora của lục địa Teyvat. Nhìn từ đằng xa lại, Hoàng Kim Ốc trông không khác nào một tòa cung điện nguy nga của vua chúa, vừa lộng lẫy lại vừa uy nghiêm khiến trong lòng người cảm thấy khó thở, ngột ngạt vô cùng, tựa như bị hàng vạn áp lực đè xuống, không cách nào chống đỡ.
Cánh cửa nặng nề mở ra, dẫn vào một không gian hoàn toàn tách biệt so với thế giới bên ngoài. Đại sảnh của Hoàng Kim Ốc rộng lớn thênh thang mà có cấu trúc xây dựng cầu kỳ, phức tạp vô cùng. Dưới sàn đều lát đá cẩm thạch đen mạ vàng, chất liệu bền chắc vững chãi, sáng bóng hệt như tấm gương, đến độ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân rõ mồn một. Vật liệu xây nên đại sảnh này nếu không phải vàng, đá cẩm thạch thì cũng là gỗ quý được chạm trổ hết sức tinh xảo, mang đậm hơi thở phương Đông huyền bí, còn phảng phất mang theo mùi hương lan tỏa, tuy không hề nồng đậm nhưng lại bao phủ cả không gian, đứng nơi nào cũng có thể ngửi thấy. Vây quanh tiền sảnh là những cánh cửa dẫn vào các hầm vàng mora, có thể gọi như là nơi lưu giữ kho báu, thứ kim loại quý hiếm này dưới ánh đèn lồng thắp xung quanh hắt lên thứ ánh sáng chói lọi, dễ làm con người ta hoa mắt. Hóa ra đó là lý do tự cổ chí kim, người dù có khắng khít với nhau đến đâu, khi gặp tiền tài chất hàng đống trước mặt thì cũng đều bị lu mờ lý trí, dễ tiến tới mâu thuẫn, có khi còn vì tranh chấp mà sẵn sàng liều mạng với nhau.
“Oa… bên ngoài xem đã vô cùng khí thế rồi… bên trong còn xa xỉ hơn gấp bội! Bạn coi kìa, khắp nơi đều là mora vàng…!” Paimon bắt đầu lung lay ý chí. “Tôi thấy… nhiều tiền như vậy, ý tôi là tất cả mora của Teyvat đều ở đây luôn mà, thì bị lấy đi vài chục… hay vài trăm đồng hẳn người ta cũng không biết đâu, nhỉ?”
Nhưng, nhà lữ hành đương nhiên biết mục đích của mình khi tới Hoàng Kim Ốc lần này, chắc chắn không phải là để vơ cho đầy túi những đồng vàng mora. “Đừng đụng vào.” Y đưa tay cản Paimon: “Nếu lấy dễ dàng như thế, thì chỗ này sớm đã loạn lạc rồi.”
“Ồ, thế thì đây cũng là bẫy?!” Paimon há hốc, tỏ vẻ tiếc nuối, “Nhưng thật tình đấy, nếu có cơ hội, tôi vẫn muốn được… chui vào trong đống mora vàng kia mà đánh một giấc. Ngủ trong đống vàng, chà, chắc chắn lúc nào cũng sẽ mơ đẹp cho mà coi!”
“Được rồi, được rồi.” Chán nản với cặp mắt sáng rực khi nhìn vào núi tiền của cô nàng đồng hành, nhà lữ hành xua tay nói, “Bầu không khí ở đây hơi quái dị đó. Nhưng trước hết, ta phải xác định tình hình của Tiên Tổ Pháp Thoái đi cái đã.”
Vốn dĩ bình thường nơi đây luôn có người canh giữ nghiêm ngặt, muốn xông vào dĩ nhiên chẳng phải là chuyện dễ dàng. Thế nhưng ngày hôm đó, nhà lữ hành chẳng hiểu sao xung quanh tòa lầu các ấy lại không hề có một bóng người nào cả, như thể có ai đó đã cố ý sắp đặt để y có thể dễ dàng tiến vào Hoàng Kim Ốc. Trong lòng vì thế dĩ nhiên trỗi dậy cảm giác bất an, khó tả vô cùng.
“Ta có nên tiếp tục không?” Paimon nghi hoặc nói, “Chẳng có ai hết, quái dị thật, trông như một cái bẫy ấy, không lẽ không chỉ núi tiền là bẫy, mà ở đây cái gì cũng là bẫy sao?!” Cô nàng đảo ánh nhìn qua lại, chợt níu ống tay áo nhà lữ hành, trỏ về phía một góc tường mà la lên: “Nhìn kìa! Là Thiên Nham quân! Nhưng sao ngất xỉu hết rồi?!”
Đúng như lời Paimon nói, nằm ở sát các bức tường chính là những quân lính thuộc Thiên Nham quân của thành Ly Nguyệt. Bọn họ đều đã bất động cả, nằm sóng soài trên mặt đất, chẳng biết là còn sống hay đã chết nữa.
“Chậc, tình hình càng trở nên kỳ quái rồi đây.” Paimon lắc đầu. “Sợ là sắp tới sẽ không ổn.”
“Không sao đâu.” Nhà lữ hành đáp, dẫu trong lòng lúc này cũng đang không ngừng nổi dậy cảm giác bất an, “Chúng ta đã đi qua bao nhiêu khó khăn rồi, có là bẫy thì cũng có thể vượt qua được, đừng quá lo lắng, cứ đến xem Tiên Tổ Pháp Thoái thế nào, coi có gì bất thường xảy ra không.”
Ở phía trong, từ cổng nhìn thẳng vào, ngay giữa chính là nơi lưu giữ thân xác của Nham Vương Đế Quân - hay còn gọi là Tiên Tổ Pháp Thoái - vừa bị ám hại trong Điển Lễ Thỉnh Tiên Thất Tinh cách đây không lâu. Nhưng ngay lúc nhà lữ hành và Paimon bước đến trước chiếc bệ bằng đồng, thì sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên một giọng nói.
Nhà lữ hành khẽ hít một hơi khí lạnh, y biết giọng nói này.
“Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tại sao vẫn còn ở đây chứ? Không thấy đủ rắc rối rồi ư?”
Không thân quen cho lắm, nhưng cũng đủ để ghi nhớ trong lòng.
“Nếu như là một trong những thành viên Fatui, thì ta nghĩ ngươi sẽ được Nữ hoàng trọng thưởng khá hậu hĩnh đấy. Nhưng giờ thì ngươi chỉ là một tên ngốc thôi, và còn cản đường ta nữa.”
“Xem ra ta đến cũng vừa đúng lúc chứ nhỉ?” Nhà lữ hành thở hắt ra. Childe. Ajax. Tartaglia. Chính là anh ta, ngoài anh ta ra thì còn có thể là ai cơ chứ?
“Dù cho ta cũng phải cảm tạ các người đã chỉ lối cho ta đến nơi này mà không tốn chút công sức nào, tuy nhiên,” Ajax lặng lẽ đáp lại cái nhìn của đối phương, giọng nói vẫn điềm tĩnh, chẳng hề có chút đe dọa hay là bất kỳ cảm xúc nào khác, “Các người có nghĩ rằng ngăn chặn ta sẽ là một cái gì đó vô ích không? Cho dù có phải dừng việc đúc tiền vàng mora cũng muốn giấu đi Tiên Tổ Pháp Thoái. Hà, Thất Tinh lần này cũng đã hao tâm tổn sức không ít đó chứ.”
“Vậy là anh đã có ý định lấy đi thần chi tâm từ Tiên Tổ Pháp Thoái ngay từ đầu rồi ư?” Paimon hỏi, rõ ràng là đang hết sức kinh ngạc.
“Hoàn thành mệnh lệnh của Nữ hoàng giao phó chính là nhiệm vụ của một Quan Chấp Hành Fatui.” Ajax nói, “Chỉ cần ngài ấy muốn thì mọi thứ đều có thể đạt được.”
Nhà lữ hành nhíu mày, “Tôi sẽ không cho phép anh tới gần Tiên Tổ Pháp Thoái đâu.”
“Ta có hỏi xin ngươi sao? Vấn đề không phải là ai cho phép, mà là ai sẽ cản được ta đây.” Ajax lạnh lùng đáp. “Mà thời gian trò chuyện và giao dịch cũng đã cạn rồi. Vốn dĩ ta không ưa những chiêu trò mánh khóe đâu, nhưng vì Nữ hoàng, ta sẵn sàng chấp nhận mọi thứ. Còn bây giờ, sẽ đến với tiết mục mà ta thích nhất. Đơn giản có, vui vẻ cũng có. Ấy chính là, chiến đấu.”
“Chiến đấu á?” Paimon có vẻ nhưng chẳng chịu đựng được cái nhìn trong đôi mắt xanh của đối phương. “Anh thích đánh nhau tới vậy à?”
“Cũng có thể cho là thế!” Ajax bật cười, “Lúc ở ngoài giáo đường Mondstadt, Signora đã mạo phạm tới thần linh, sau khi đạt được mục tiêu thì liền vội vàng rời khỏi. Cô ta không muốn đánh nhau với ngươi, là vì sợ sẽ thu hút sự chú ý của đội Kỵ sĩ. Thế nhưng, điều thú vị nhất khi trở thành một Quan Chấp Hành, chính là được giao chiến với kẻ mạnh đấy.”
“Những gì xảy ra ở Mondstadt sẽ không tái diễn nữa đâu!” Paimon hình như đã bắt đầu nổi cáu.
Nơi khóe miệng của Ajax hơi cong lên, để lộ một nụ cười xa cách, “Thế thì cứ thử xem sao. Ta sẽ không giết ngươi đâu, nhà lữ hành à. Ta chỉ muốn có một quãng thời gian vui vẻ khi được chiến đấu mà thôi. Dù gì ngươi cũng chẳng đánh lại ta, nhưng cũng nên cố gắng hết sức để tận hưởng niềm vui đi.”
“Tôi đánh không thắng được anh ư?” Nhà lữ hành mím môi, “Có biết mình đang nói gì không vậy?”
“Xem ra ngươi cũng muốn thử sức nhỉ? Thế thì, đừng làm ta thất vọng đấy. ” Ajax nghiêng đầu nhìn đối phương, trên khuôn mặt anh ta thấp thoáng để lộ thần thái ngang ngạnh, “Được rồi, nhanh đánh đi thôi.”
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho việc giao tranh với Ajax, nhưng nhà lữ hành quả thực cũng phải thừa nhận rằng anh ta có kỹ năng chiến đấu rất tốt, nếu không muốn nói là thật sự hung hiểm. Mỗi đợt tấn công từ Ajax hoàn toàn chẳng để lộ chút sơ hở nào, dẫu cho anh ta hết lần này đến lần kia đều bảo rằng mình chỉ đơn giản là muốn tập luyện một chút, nhưng cách ra đòn thật chẳng hề có chút gì gọi là “tập luyện cả”.
“Tuyệt lắm. Ngươi có thực lực như vậy, không trách Signora lại kiêng dè. Ngươi làm ta muốn phát huy hết sức đấy, chỉ là sợ như thế sẽ quá tàn nhẫn, ngươi không chịu nổi đâu. ” Ajax lách người né đi cơn lốc từ thanh gươm của nhà lữ hành, lắc đầu cười nói, “Nhưng mà thôi, để xem đối mặt với quyền năng của Quan Chấp Hành Fatui thì ngươi sẽ có thể làm được những gì.”
Từ vũ khí trên tay Ajax bắt đầu lan tỏa những làn sóng điện màu tím, thô bạo tóm lấy cơ thể nhà lữ hành rồi quăng mạnh xuống đất, khiến y ngã lăn mấy vòng. “Kiếm thuật của ngươi không tồi, nhưng tiếc thật, chỉ có thể mà thôi.” Ajax cười khẩy, hai thanh vũ khí cấu thành từ nguyên tố thủy chập lại thành một cây thương hai đầu, hướng về phía nhà lữ hành, không chút ngại ngần mà đâm đến.
“Cẩn thận!” Paimon la lên. “Anh ta không nương tay đâu đó!”
Nhà lữ hành biết bản thân không thể tránh né, chỉ đành dùng hết sức lực của mình để đáp trả. Sự kết hợp của sức mạnh phong và nham đột nhiên xuất hiện, đánh bật đi đòn tấn công này từ đối phương, tạo nên một cú nổ long trời lở đất, mây khói mịt mù. Nhưng đến khi đám bụi tan đi thì chỉ nhìn thấy cây thương cắm xuống đất, người chẳng biết đã đi đâu.
“Hóa ra còn có chiêu thức này.” Nhà lữ hành cũng với Paimon còn chưa kịp định thần, thì đã nghe thấy giọng nói của Ajax vang lên từ phía trên đầu mình. “Hóa ra anh ta đã lợi dụng tình thế để tiếp cận Tiên Tổ Pháp Thoái!” Paimon kêu lên, “Thật là…!”
“Đừng có tỏ ra ngạc nhiên như thế chứ.” Ajax nói một cách dửng dưng, sức mạnh nguyên tố lôi trên tay anh ta lại lần nữa xuất hiện, rõ ràng là đã có ý định sử dụng nó để lấy đi thần chi tâm. “Đối với người đã dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, thì đây chỉ là trò muỗi mà thôi.” Nói đoạn, Ajax liền không ngần ngại cắm bàn tay mình vào lồng ngực Tiên Tổ Pháp Thoái.
Nhưng nhà lữ hành đứng bên dưới không nhịn được mà cười khẩy. Phí công vô ích ư, người phí công không phải tôi, mà là anh đó.
Bởi vì ngay từ đầu, thần chi tâm bên trong Tiên Tổ Pháp Thoái đã sớm bị lấy đi rồi.
“À, ra là nhà ngươi đã nẫng tay trên của ta rồi sao?” Giọng nói của Ajax vẫn đều đều, thanh thản, tựa hồ không có chút tức giận nào. Nhưng nơi đáy mắt anh ta thì khác, thoạt nhìn qua thực có cảm giác như lạc vào một mê cung giữa cố đô tuyết vùi, nhìn thấy giữa nền đất tuyết trắng phau đột nhiên trồi lên một tảng đá mã não màu đỏ thẫm như máu, lưu lại trong lòng người ta ấn tượng sâu sắc vô cùng, hơn nữa còn có chút e ngại. “Không tồi đâu, nhưng việc gì cũng sẽ có cái giá của nó.”
Nhanh như chớp mắt, từ trên phía Tiên Tổ Pháp Thoái, Ajax đã nhảy xuống, năng lượng nguyên tố lôi tỏa ra nơi cơ thể anh ta lúc này càng trở nên dữ dội, đến độ phá nát cả sàn nhà cẩm thạch nơi đại sảnh Hoàng Kim Ốc. Những mảnh sàn nứt toác ra, rồi vụn vỡ, khiến nhà lữ hành cùng với Paimon không kịp trở tay mà rơi xuống dưới.
“Cái gì vậy chứ!” Paimon cũng may là chỉ xây xác một chút. Nhưng nhà lữ hành thì kém may mắn hơn, tuy không bị gạch vụn đè chết nhưng đầu lại đập xuống cạnh cầu thang ở sảnh tầng dưới của Hoàng Kim Ốc, còn nôn ra một ngụm máu tươi. Paimon vì thế vô cùng hoảng sợ, tưởng như sắp khóc đến nơi, “Bạn làm sao thế này! Cái tên Childe đó…”
Giữa một trời khói bụi, chỉ thấy trên không trung xuất hiện thứ ánh sáng màu xanh tím lấp ló. Nhà lữ hành biết đấy là Ajax, nhưng y quả thật không còn đủ sức để chiến đấu với anh ta thêm. Cú va chạm lúc nãy thật sự nặng nề đến độ khiến y muốn chết đi sống lại rồi.
Hơn nữa, nhà lữ hành còn sợ rằng mình đã bị chấn thương đầu tới mức hoa mắt. Trước mặt y, sau làn khói kia, hình như thấp thoáng có đến tận ba bóng người?
Còn có ai nữa sao, ngoài y, Paimon và Ajax ở trong Hoàng Kim Ốc này? Ban nãy khi họ tiến vào trong, rõ ràng là chẳng có người nào khác cơ mà?
“Gì chứ…” Paimon la lên, nhưng hai bên tai nhà lữ hành đã ù đi lúc nào không rõ, “Có tận ba người? Sao lại giống hệt nhau thế này?”
Đây lẽ nào là một dạng kỹ thuật chiến đấu mới của Ajax?
Nhà lữ hành thầm nghĩ, thế thì xong rồi, khó mà có thể địch lại anh ta.
Cơn đau như búa bổ trên đầu vẫn không ngừng nhức nhối. Lúc này tầm nhìn của nhà lữ hành như bị che chắn bởi một màn sương, càng lúc càng dày đặc. Tựa như linh hồn rời bỏ khỏi cơ thể vậy, sức lực một chút cũng chẳng còn nữa rồi.
Dường như cả mấy kiếp đã trôi qua, thân thể mỏi mệt tới mức thậm chí không muốn mở mắt. Ánh nắng soi vào từ khung cửa sổ khiến nhà lữ hành chói mắt, muốn đưa tay lên che. Khung cảnh lờ mờ kèm với bóng người bé nhỏ của Paimon nhảy nhót dần dà hiện rõ hơn, giọng của cô nàng cũng đầy vẻ mừng vui, reo lên: “A, bạn tỉnh lại rồi! Bạn thiếp đi gần một ngày trời rồi đấy!”
“Đây là…” Nhà lữ hành mới hơi cựa mình một chút đã thấy choáng váng, phải mất một lúc mới ngồi dậy định thần được. Căn phòng nơi y đang nằm có cách bài trí kiểu Đông phương hết sức quen thuộc, tuy không phải nhà trọ Vọng Thư nhưng hẳn cũng là một trong số các quán trọ lớn nhỏ thuộc thành cảng Ly Nguyệt. Chỉ là, nhà lữ hành hãy còn thắc mắc, không biết sao mình lại có thể về được đây khi mà lần cuối cùng y có ý thức chính là khi còn ở trong Hoàng Kim Ốc với trận giao tranh cùng Ajax.
“Thật ra thì lúc bạn ngất đi, tôi cũng sợ đến độ ngất theo luôn.” Paimon nói, có vẻ hơi ngượng nghịu, “Nhưng mà nghe người ta bảo là tên Quan Chấp Hành đó mang chúng ta về đây đấy! Thật là kỳ lạ, rõ ràng là anh ta còn có ý định muốn “xử đẹp” bạn đến nơi rồi cơ mà, không hiểu vì sao…”
“Hóa ra bạn cũng vậy à,” Nhà lữ hành xoa xoa hai bên thái dương, chợt nhớ lại khung cảnh hỗn loạn khi ấy trong Hoàng Kim Ốc mà quay sang hỏi cô bạn đồng hành, “Nhưng mà trước khi ngất thì tôi có nghe bạn la lên rằng… ở đó có tận ba người? Là ba người nào?”
Paimon lúc lắc đầu, chẳng hiểu sao nghĩ tới việc xảy ra ở Hoàng Kim Ốc thì lại cảm thấy hết sức mơ hồ, muốn nhớ lại cách mấy cũng không thể nhớ cho rõ ràng được. Trong cái đầu óc bé nhỏ của cô nàng cũng chỉ lờ mờ nhận ra, rằng ở giữa một trời khói bụi mù mịt trong xưởng đúc tiền lớn nhất lục địa khi ấy, ngoài Ajax thì hình như còn có thêm hai người nữa.
Mà là hai người… trông có vẻ giống hệt anh ta.
“Chắc lại là một chiêu trò nào đó của Fatui!” Nghĩ mãi không ra, Paimon đành đoán bừa, lại còn nổi cáu cả lên. “Bọn họ trước giờ đều thần thần bí bí, lắm mưu nhiều mẹo cơ mà, ai mà biết họ có đánh úp chúng ta hay không chứ! Hừ, đúng là toàn một đám người tệ hại!”
“Đúng là ngài Childe đã mang hai vị về đây.” Phỉ Anh - bà chủ quán trọ, vừa nói vừa đặt khay trà xuống trước mặt cả hai. “Lúc ấy trời ngả tối rồi, tôi cũng không nhìn rõ nữa, cơ mà, ngài ấy trông có vẻ… hơi khác một chút.”
Nhà lữ hành đón lấy khay trà, hít một hơi liền cảm thấy tinh thần sảng khoái. Đó là một ấm trà Mỹ Nhân Thanh hãy còn nóng, rót ra nước có màu xanh biếc như lá tùng xuân, hương thơm thanh tao mà ngọt ngào thấm vào tận tim phổi. Bên ngoài, nắng đầu hạ vẫn lướt đi mướt mát trên cành lá cây trồng dọc theo kênh nước, hắt vào bên trong tiền sảnh quán trọ, tạo thành khung cảnh hết sức bình yên.
“Khác? Là khác ở đâu?” Paimon sốt sắng hỏi.
Phỉ Anh khẽ nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng đều như đá cuội, đáp: “Ngại quá, chỉ là chút cảm nhận vu vơ của tôi mà thôi, muốn nói cũng không nói rõ ra được. Chắc là vì đây là lần đầu tiên được tiếp xúc gần với ngài ấy, cho nên tôi mới nảy sinh cảm giác thế này thôi. Không có gì quan trọng cả.”
“Hừm, có hỏi cô ấy cũng như không.” Sau khi Phỉ Anh quay vào trong, Paimon mới bĩu môi nói với nhà lữ hành, “Tôi đã nói rồi, đây hẳn chỉ là một trò quỷ gì đó của hội Fatui thôi. Bọn họ sẽ quậy nát cái lục địa này lên cho mà coi, cái gì mà Nữ hoàng này, Nữ hoàng nọ chứ, thật là bực mình quá đi!”
Không đáp lời Paimon, nhà lữ hành chỉ im lặng ngắm nhìn cái bóng phản chiếu của mình qua chiếc cốc trà bằng sứ đang lung linh dưới ánh nắng. Trong đầu y bấy giờ đang cố gắng hồi tưởng về trận giao tranh vừa rồi với Ajax tại Hoàng Kim Ốc, rồi còn nhớ đến người em song sinh bị thất lạc trong cuộc chiến ngày hôm đó. Càng nhìn vào hình ảnh qua làn nước trà trong cốc, nhà lữ hành càng có nhiều suy nghĩ đan xen hơn nữa.
“Lẽ nào,” Y tự lầm bầm với chính mình, “Ba người giống hệt nhau ư… lẽ nào… anh ta lại có anh em sinh ba? Hay là… lẽ nào anh ta có thể làm được điều đó?”
Nhà lữ hành chợt nhớ đến khi trước ở thành Monstadt thuộc phía Đông Bắc đại lục Teyvat, có lần phụ giúp Lisa dọn dẹp thư viện thì y vô tình xem được mấy trang trong một pho sách cổ, nói về những sự cố hi hữu xảy ra trong khi thi triển nguyên tố lúc chiến đấu. Nghe Lisa bảo rằng, việc sử dụng các nguyên tố cũng đều vô cùng kỳ lạ như cách mà chúng xuất hiện với từng người chúng ta vậy, cho nên nếu trong lúc thi triển chúng mà gặp chuyện thì cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên hết. Tuy nhiên, tùy vào những tác động từ nội lực và ngoại lực mà độ bất thường của các sự cố cũng sẽ có nhiều mức khác nhau. Ví dụ, có người sử dụng nguyên tố Hỏa đi chẳng hạn, đã từng gặp vấn đề với việc ngăn cản mái tóc của mình bốc cháy suốt nhiều tuần lễ, hoặc người nào đó dùng nguyên tố Thủy thì không ngừng tuôn nước trên đỉnh đầu xuống như một cái đài phun di động.
“Cá biệt còn có trường hợp,” Giọng của Lisa khi ấy cứ như thể đang kể một câu chuyện ma vậy, làm cho hai người đối diện không hẹn mà cùng nhau rợn tóc gáy, “Người thi triển nguyên tố Phong bị ngọn gió của chính mình thổi bay xuống vực, chết không thấy xác, Mộc thì bị cây mọc lên đâm xuyên người, Nham hay Băng thì bị chính khối đá do mình tạo ra bao bọc rồi nuốt chửng, bỏ mạng ngay lập tức.”
Nhận thấy sự kinh hoàng hiện ra trên gương mặt hai người đối diện, nàng thủ thư của đội Kỵ Sĩ bật cười: “Thôi nào, đó là những câu chuyện truyền miệng lại hàng trăm năm rồi, có khi chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng ấy chứ. Đừng nghiêm túc quá như vậy!”
“Vậy còn Lôi?” Vẫn lại là Paimon tò mò hỏi. “Nguyên tố Lôi thì sao ạ?”
“À, nguyên tố Lôi thì sẽ hơi đặc biệt một chút.” Nét vui vẻ trên gương mặt Lisa lúc này đột nhiên như đông cứng lại, “Bởi vì khoảng một trăm năm trở lại đây, đã có ghi chép về việc thi triển nguyên tố Lôi bị phản phệ, dẫn tới hậu quả khó lường.”
Paimon nghe đến những câu chuyện thế này thì dĩ nhiên là rất hưng phấn, không ngừng thúc giục: “Hậu quả thế nào, người ta có tường thuật lại không? Chị Lisa, kể đi mà, đi mà!”
Lisa vừa cầm mấy quyển sách lên, nhét chúng lại vào trong kệ, vừa nói: “Không biết danh tính của người đó là ai, nhưng chị đã từng đọc qua hồ sơ ghi lại về việc nguyên tố Lôi xảy ra sự cố, khiến một cá thể tách ra làm nhiều phiên bản, giống như đột nhiên em có thêm một hay vài người anh em giống hệt mình vậy, hoặc là chỉ khác nhau một chút thôi. Bởi vì là chủ thể chính và các bản thể được hình thành từ Lôi, cho nên thoạt đầu em có thể kiểm soát được các phiên bản, thậm chí đọc được suy nghĩ và lệnh cho chúng hành động, giống như người máy ấy. Tuy nhiên, càng về sau, khi mà em mất cảnh giác nhất, các bản thể đó sẽ dần dà hình thành nên ý thức riêng biệt, tạo nên một tính cách hoàn chỉnh - thiện có, ác có, và chúng sẽ dễ dàng làm trái lời em, từ sinh hoạt như một con người hoàn toàn khác. Có khi chúng sẽ còn “xử đẹp” luôn cả em nữa, nếu như em không cẩn thận để cho chúng bị vấy bẩn bởi những suy nghĩ tà ác và đi gây rối khắp nơi nữa. Đến đó thì mới là thảm họa thực sự đấy.”
“Còn có chuyện kỳ dị tới vậy ư?” Paimon mở to mắt: “Thế người ta giải quyết chuyện này ra sao?”
“Trong tài liệu không có ghi lại, nhưng chị nghĩ rằng những bản thể sẽ phải bị tiêu diệt, chỉ trừ lại chủ thể chính mà thôi. Hoặc là tệ hơn, người ta sẽ phải xử lý hết. Em biết đấy.” Giọng Lisa đột nhiên trầm hẳn xuống, sắc mặt cũng trở nên u ám hẳn đi. Nàng quay lại với việc dọn dẹp sách, vừa lầm bầm: “Trên thế gian này không hề tồn tại cái gọi là quái vật hay thánh nhân. Chỉ có các sắc thái vô hạn đan xen trong cùng một tấm thảm thêu với vô số mảng sáng tối. Một thứ đáng nguyền rủa đối với người này lại là tình yêu cả đời của kẻ kia. Chỉ có những ai sáng suốt mới có thể nhận ra điều đó.”
