Actions

Work Header

Alice in Vamderland

Chapter 2: Rơi

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

" hộc.. hộc....."

Sâu trong căn rừng nọ có một bóng người nho bé màu trắng đang cố gắng gạt đi đống dây leo chằng chịt mà khó nhọc bước đi. Chỉ cần nhìn qua ta cũng có thể thấy người này hoàn toàn không phải là một nhà thám hiểm đang đi vào để khám phá, lại càng không phải một dân làng bình thường đang đi trong rừng. Cậu trai trẻ trong bộ đồ trắng tinh được đính kết tinh xảo lau phần mái bết lại vì mồ hôi, tay gạt vội mấy giọt nước mắt đang trực chờ chảy xuống từ đôi mắt nâu xinh đẹp kia. Nếu có bất kỳ một dân làng nào đi ngang qua đây sẽ nhận ra cậu và ngay lập tức đưa cậu về nhà ngay, vì cậu chính là Minh Phúc - Phantomhive Minh Phúc. Cậu là con trai thứ hai của bá tước Phantomhive- người cai quản ngồi làng nhỏ bên cạnh khu rừng này.

Để mà nói lý do cậu đi lạc vào rừng thì rất dài dòng. Vào thời kỳ này, một số gia đình thương nhân giàu có sẽ được phép kết hôn với quý tộc để được nâng cao địa vị, đổi lại họ sẽ phải chu cấp cho lối sống xa hoa của gia đình thông gia là những quý tộc đang suy yếu do thời cuộc. Phúc có một người anh trai, anh của cậu sẽ trở thành bá tước kế nhiệm, còn cậu sẽ phải chọn giữa việc tham gia vào quân đội hoàng gia hoặc trở thành một mục sư trong tương lai gần, đó là hướng đi chung của những gia đình quý tộc có đông anh em và gia đình của Phúc cũng không ngoại lệ. Vỗn dĩ cậu dự định sau khi anh trai mình thừa kế tước vị thì sẽ làm một mục sư ở một nhà thờ nhỏ, hàng ngày sẽ vẽ tranh và sống bình yên đến cuối đời.

Nhưng mọi chuyện đột ngột thay đổi vào sáng hôm nay. Minh Phúc đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm cảm hứng vẽ tranh thì bị cha mẹ gọi vào thư phòng và rồi ngỡ ngàng nhận được tin mình sẽ phải kết hôn với một người mà cậu chưa từng gặp mặt thậm chí không biết cả tên người đó. Tất cả chỉ vì gia đình cậu đang gặp khó khăn về kinh tế và cách nhanh nhất để có tiền là cưới một thương nhân. Phúc chính là lựa chọn hoàn hảo nhất. Quá ngỡ ngàng, cậu bỏ chạy khỏi dinh thự mặc cho cha mẹ hốt hoảng phía sau. Cậu chạy mãi, chạy mãi cho đến khi thấm mệt mà dừng lại ở bìa khu rừng cách xa nhà để nghỉ ngơi. Minh Phúc khá chắc rằng cha mẹ hay người hầu sẽ không thể tìm thấy mình ngay nên yêm tâm ngồi xuống mà gục đầu xuống thẫn thờ, Cậu biết, trách nhiệm của một người con là phải giúp đỡ cho gia đình mình, nhưng cậu chưa thể sẵn sàng lấy một người xa lạ nhanh như vậy được. Kết hôn với người đó đồng nghĩa tương lai mà Phúc cùng anh trai mình vẽ ra sẽ phải thay đổi mãi mãi, cậu không đành lòng chút nào. Nhưng nếu không thì gia đình cậu sẽ gặp khó khăn nhiều lắm. Cậu cứ miên man với hai dòng suy nghĩ đối lập đó mà ngồi bó gối cho đến tận chiều. Mãi cho đên khi cái bụng nhỏ vì quá đói mà kêu rột rột thì Minh Phúc mới nhận ra cậu đã không ăn gì cả ngày hôm nay rồi. Một tay cậu xoa xoa cái bụng đói, tay còn lại lục lọi túi đựng đồ vẽ mà cậu đeo từ sáng trước khi gặp mặt cha mẹ. May mắn làm sao, trong túi thật sự có vài mẫu bánh mì nhỏ mà quản gia đã chuẩn bị cho Phúc, cậu thầm cảm ơn ông rồi nhanh chóng giải quyết cơn đói của mình.

Đang trong lúc Minh Phúc gặm bánh mì thì bất chợt cậu thấy một con thỏ nhảy ra từ trong bụi rậm. Nhưng con thỏ trắng này lạ lắm, nó vậy mà lại mặc quần áo. Thậm chí bộ quần áo nó đang mặc còn được đính kết tinh xảo hơn cả bộ đồ cậu đang mặc nữa. Minh Phúc ngỡ ngàng bỏ dở miếng bánh trên tay khi thấy con thỏ không chỉ mặc quần áo mà hành động cũng y hệt con người, nó dùng hai chân trước để phủi đi lá khô trên người. Xong xuôi, con thỏ lấy chiếc đồng hồ quả lắc từ trong ngực áo mở ra xem sau đó hốt hoảng chạy sâu vào trong rừng sâu, hoàn toàn không để ý đến Minh Phúc đang măt tròn mắt dẹt nhìn nó. Minh Phúc cũng không vừa, ngay khi con thỏ kia chạy vào rừng, cậu cũng không hề chậm trễ mà đuổi theo nó, hoàn toàn quên mất mình chưa bao giờ đi vào đây cả...

Chính vì vậy nên mới cậu mới bị lạc nè huhu

_ Hức... Có ai không??

Phúc cố gắng gào to, nhưng càng gào càng thấy vô vọng. Trời ngày một tối dần, ánh sáng vốn đã yếu ớt càng không thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây dày đặc mà soi sáng cho Phúc. Cậu mò mẫm đi mãi, đi mãi, càng đi càng thấy lạc lối..
.
.
.
Chợt
.

Minh Phúc nhận ra cậu vừa dẫm vào một khoảng đất mềm mềm, ngay khi cậu định bước nhanh qua thì đất dưới chân cậu ngay lập tức sụt xuống kéo theo Minh Phúc trượt xuống một hố sâu vô tận...

_ AAAAAAAAAAAAAAAAAA

Notes:

Mấy bà cho xin ít nhận xét nhaa