Work Text:
Khoảng cách từ Trái Đất đến Sao Mộc là 43 phút ánh sáng.
Nên có thể nói, rằng So Junghwan đang ở rất gần nhà. Chỉ 43 phút thôi cơ mà? Chưa đến một giờ đồng hồ nữa?
Trong vòng một giờ đồng hồ thời còn mang cặp sách, Junghwan có thể vừa đạp xe đạp đến trường, vừa lượn sang nhà sách, rồi ghé quán ăn vặt, rồi trở về lại nhà trong cơ thể hoàn toàn khô. Tức là trong một giờ đó, việc di chuyển giữa các địa điểm, với Junghwan, là rất dễ dàng. Không tốn công, chẳng tốn sức, chỉ hơi tốn thời gian.
Vậy mà bây giờ, Junghwan ở đây, trôi lơ lửng giữa không gian, ở gần Mặt trăng Ganymede của sao Mộc, với bộ đồ phi hành bị thủng một lỗ siêu nhỏ, báo động áp suất bị hạ xuống liên tục theo từng giây. Khi đầu óc Junghwan choáng váng, ù tai, khó thở, Junghwan ước rằng việc trở về Trái Đất từ đây cũng chỉ mất 43 phút đơn giản như thường. Như vậy thì cậu đã không phải lâm vào tình cảnh như thế.
Yoshi ở bên trong phi thuyền đang hoang mang nhìn Junghwan qua cửa kính, tỏ rõ rằng mình đang không hiểu Junghwan vừa gặp phải chuyện gì, dẫu là Junghwan vẫn nói thều thào vào micro không dứt:
- Yoshi. Anh. Anh ơi, cứu mình với. Cứu mình với... Mình sắp chết rồi. Nói cho mình biết... Mình cần phải làm gì đây?
Nhưng Yoshi vẫn cứ nhìn cậu ngơ ngác hệt như vậy.
Phải thôi, Yoshi lúc nào cũng trông ngơ ngác như thế, vì Yoshi là người ngoài hành tinh mà. Vì Yoshi là người ngoài hành tinh, nên Junghwan không thể mong rằng anh sẽ hiểu những gì mà cậu đang nói được, do đó lại càng không thể hy vọng được rằng anh sẽ cứu lấy mình.
Vào hôm đầu tiên gặp nhau, Junghwan thấy Yoshi mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, tay dài cuốn lên tận bắp tay, quần tây xanh, đeo kính có phần trên dày hơn phần ở dưới, và mái tóc được nhuộm hồng.
Sau này, Junghwan nhận ra rằng mái tóc của Yoshi có thể thay đổi màu dựa theo cảm xúc của anh. Như lúc anh tóc hồng, có lẽ là anh đang ngại. Khi tóc cam là đang phấn khích, khi tóc vàng chỉ đơn giản là đang vui. Junghwan ít khi thấy anh trong màu tóc tối, không rõ là vì anh chẳng biết buồn là gì, hay chỉ đơn giản vì anh không bao giờ gặp Junghwan khi anh đang ở trong tâm trạng xấu? Dù là gì đi chăng nữa, Junghwan cũng dám chắc rằng nhìn Yoshi thoạt đầu không giống người ngoài hành tinh, bởi từ vẻ ngoài đến cách ăn mặc của anh đều y hệt như những kỹ sư hệ thống mà Junghwan vẫn thường xuyên gặp mặt ở Trung tâm Vũ trụ Johnson của NASA (hay Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Hoa Kỳ) tại Houston trước khi cậu rời khỏi Trái Đất. Dẫu thế, Junghwan vẫn biết chắc rằng Yoshi không phải là người Trái Đất giống mình, bởi chẳng có người Trái Đất nào lại đột ngột xuất hiện ở giữa khoang sinh hoạt trong tàu không gian của Junghwan, được Junghwan phát hiện ra ngay sau khi cậu vừa chui ra lại từ khoang điều khiển, vừa thất bại thêm một lần nữa trong việc cố gắng khởi động lại hệ thống truyền tín hiệu của tàu, và ấy cũng là sau khi tất cả các bạn đồng hành của Junghwan đều đã hy sinh được gần nửa năm có lẻ.
Yoshi không mặc bộ IVA để hoạt động bên trong tàu mà Junghwan mặc khi ấy, cũng không có vẻ gì giống như là vừa cởi bộ EVA khi đi bên ngoài tàu ra, nên Junghwan đoán rằng cơ thể của Yoshi hoàn toàn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ áp suất. Nhưng nói thật là, ban đầu, Junghwan cứ ngỡ rằng mình đang mơ, hoặc bị mất trí, hoặc hoang tưởng mất rồi, chứ chẳng thể nào mà cậu lại nhìn thấy một con người bằng xương bằng thịt ở ngay trước mặt mình như thế này được. Junghwan cởi cái mũ của bộ đồ phi hành ra, để lộ khuôn mặt hơi đỏ ửng lên như thể sắp khóc, có lẽ vì xúc động đến không thở nổi, vì chẳng thể tin được rằng chuỗi ngày mà mình phải sống một mình ở ngoài vũ trụ bao la này dường như đã đi đến hồi kết rồi. Dẫu là việc đầu tiên khi gặp người ngoài hành tinh là phải cẩn thận tìm hiểu họ, cảnh giác họ, kiểm tra lại mục đích thật sự khiến họ lưu lạc đến chốn này, Junghwan vẫn không kiềm lòng được muốn chạy đến và ôm lấy Yoshi ngay lập tức. Mặc dù biết rõ rằng người ấy không phải người Trái Đất, Junghwan vẫn muốn dựa dẫm vào anh ta.
Ban đầu, Yoshi không nói gì cả.
Thật ra cũng không hẳn là không nói. Yoshi có nói, chỉ là ngôn ngữ mà Yoshi dùng là một ngôn ngữ mà Junghwan thấy không quen. Song vẫn có đặc điểm chung giữa hai thứ tiếng mà họ sử dụng, ấy là nó đều phát ra từ khuôn miệng của mỗi người. Âm thanh mà Yoshi phát ra nghe hơi giống tiếng gió, đôi lúc hơi gằn xuống nhẹ tựa như tiếng gầm của hổ, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn giống tiếng meo meo của mèo con. Bọn họ chỉ biết được tên nhau qua cách mà Junghwan cố gắng chỉ vào người mình, lặp đi lặp lại "Juuuuung-Hwaaaaan. Junghwan. So Junghwan." Và Yoshi cũng đáp lại bằng cách đưa tay hướng về vai mình "Yooooooshiiiiiii." Junghwan nghĩ rằng tên của Yoshi không những nghe giống tên của người Nhật Bản (giống tên của một con nhân vật khủng long màu xanh lá chuối mà Junghwan từng chơi trong máy chơi game hồi còn bé tí), mà thậm chí là cả âm tiết khi Yoshi nói chuyện nghe cũng tựa như tiếng Nhật lắm cơ. Junghwan không tiếp xúc với tiếng Nhật đủ nhiều, nhưng cậu có nghe qua thứ tiếng ấy mỗi lần đi qua chỗ của các kỹ sư hồi còn ở Trái Đất. Trong đám đấy có cậu Watanabe và một vài thành viên người Nhật nữa, chắc đó là lý do mà Junghwan thấy giọng của Yoshi cũng có phần thân thuộc với mình.
Khi nhận ra rằng bọn họ không thể hiểu nhau thông qua ngôn ngữ được, Junghwan bắt đầu dùng đến cử chỉ tay, chân, toàn bộ cơ thể, và Yoshi thì mượn cây bút của Junghwan để liên tục hí hoáy nhiều nét để diễn tả ý mình. Yoshi vẽ đẹp lắm, ấy là theo như Junghwan đánh giá. Cũng nhờ đó, mà trong những câu hỏi và trả lời giữa Junghwan và Yoshi, Junghwan biết được rằng Yoshi là ai, và đến từ nơi nào.
- Đây là nhà của Yoshi sao? - Junghwan vừa hỏi vừa chỉ vào Ganymede, đồng thời vẽ một ngôi nhà đơn giản kiểu học sinh tiểu học, với hình vuông là nhà và hình tam giác là mái, cố gắng biểu thị cho Yoshi biết rằng mình đang hỏi về cái gì. Nhưng trái ngược lại với mong đợi của Junghwan, Yoshi chỉ nghiêng đầu thắc mắc.
- Nhà? Nhà? - Junghwan lại chỉ về hướng Ganymede, rồi lại áp hai tay mình vào nhau, đưa nghiêng nó và đặt nó xuống dưới tai mình. - Nhà là nơi để ngủ ấy? Là nơi mà chúng ta được sinh ra? Yoshi có hiểu không?
Lần này thì Yoshi có vẻ hiểu được chun chút, Junghwan chỉ đoán thế vì cậu thấy Yoshi gật đầu lia lịa và cố gắng lặp lại theo lời Junghwan:
- Nhà.
- Phải rồi! - Cuối cùng thì Junghwan cũng được dịp gật đầu thỏa mãn. - Nhà của Yoshi đấy. Còn nhà của mình ở...
Junghwan chồm người ra cửa kính, gắng căng mắt ra để tìm một chấm xanh nhỏ xíu mà cậu vẫn thường gọi là nhà, nhưng nhìn quanh đi quẩn lại vẫn chỉ thấy được mỗi bề mặt trắng cam của Sao Mộc và không gian Vũ trụ tối đen. Đúng rồi. Hiện tại thì Trái Đất đã bị Sao Mộc che mất rồi, Junghwan có muốn tìm cũng đâu có được. Vũ trụ rộng lớn quá, cũng cô đơn quá, nên để tìm được người cách mình 43 phút cũng thật khó khăn. Thấy Yoshi chờ lâu, Junghwan chỉ bèn quay lại và cười gượng:
- Bỗng mình không tìm thấy nhà nữa. Để hôm nào mình tìm thấy rồi, mình sẽ chỉ Yoshi sau.
Yoshi chớp chớp mắt như không hiểu, nhưng vẫn hơi đưa môi ra để "Ồ..." Khi Junghwan quay lại, Yoshi đã cầm lên một tấm ảnh nhỏ, nơi có Junghwan cùng ba người nữa cũng đang mặc bộ đồ vũ trụ màu trắng y hệt nhau. Yoshi chỉ vào ba người còn lại và nâng vai lên, tỏ vẻ thắc mắc. Junghwan cầm lấy tấm hình và bảo:
- À, đấy là đồng nghiệp của mình, cũng là anh em của mình... - Junghwan mỉm cười khi chỉ vào mặt từng người một. - Đây là anh Jihoon, chỉ huy trưởng, hơi thích giỡn nhây và kháy khịa một chút, nhưng khi vào việc rồi thì nghiêm túc đến không ngờ. Còn đây là anh Doyoung, chuyên gia về môi trường, hơi sến nhưng đôi khi cũng đưa ra được những lời khuyên rất thâm sâu. Cuối cùng, anh Jeongwoo, chuyên gia vật lý, mít ướt nhưng lại rất ngầu.
- Họ đâu rồi? - Yoshi không hỏi, nhưng Junghwan biết chắc rằng anh đang tò mò, bởi cậu thấy rõ được nét hiếu kỳ ở trong ánh mắt của Yoshi.
- Họ... - Junghwan cố gượng cười khi một giọt nước mắt rơi nhẹ xuống gò má. - Họ du hành đến Thiên đường rồi.
Ganymede đã luôn là một vệ tinh nguy hiểm.
Nó có từ trường và luồng phóng xạ khắc nghiệt bậc nhất Hệ Mặt Trời, và được nghi ngờ là có một đại dương ngầm bên dưới lớp băng, nhờ vào dấu hiệu của muối khoáng và các hợp chất hữu cơ được tàu JUNO phát hiện ra trong vài năm về trước. Trong cuộc du hành đến Ganymede lần này, nhóm của Junghwan có ba nhiệm vụ chính: một là khảo sát sinh học và địa vật lý trên bề mặt Ganymede; hai là thử nghiệm sống sót dài hạn ngoài bức xạ mạnh; và ba là triển khai module sinh thái nhân tạo để thử nghiệm cho tương lai của loài người.
Để khảo sát bề mặt cho nhiệm vụ đầu tiên, họ cần phải đáp chân xuống vệ tinh này và khoan vào lớp băng dày để đặt cảm biến địa chấn. Theo như đã bàn bạc từ trước, Doyoung và Jeongwoo có bổn phận phải tách ra bằng tàu con và tiếp cận bề mặt vệ tinh, trong khi tại tàu chính (vốn vẫn quay quanh Ganymede ở quỹ đạo thấp), Jihoon ở khoang điều khiển của tàu để giám sát tổng thể, và Junghwan ở khoang kỹ thuật trung tâm để theo dõi dữ liệu từ bộ cảm biến truyền về. Mọi chuyện cho tới lúc Doyoung và Jeongwoo đặt chân xuống mặt băng vẫn còn rất ổn. Tín hiệu vẫn dẫn về ổn định, mọi người đều đang trong tình trạng tốt nhất. Thậm chí, Junghwan đã còn thấy vui khi nghe Doyoung tường thuật lại cảm giác lần đầu được đi lại trên vệ tinh của mình. Hơi bồng bềnh, nhỉ? Junghwan nhớ đó là từ mà Doyoung đã nói.
Jihoon bảo gì đó về việc Doyoung và Jeongwoo nên làm nhanh lên một chút để anh có thể sớm về nhà với người yêu, và bồi thêm mấy câu chuyện đùa về cách mà anh nghĩ rằng Ganymede chẳng khác gì so với Mặt Trăng của Trái Đất là mấy, và Junghwan chỉ cười khi quay trở lại với những nút điều khiển. Nhưng rồi đột nhiên, từ bộ cảm biến, bỗng có một cảnh báo bức xạ tăng nhẹ, làm Junghwan đã thấy hơi lạ trong chốc lát vì đây vốn không phải là chuyện bình thường, song cậu cũng sớm phải gạt phăng nó đi, vì nó chưa đến mức báo động để làm cho toàn bộ đoàn của cậu phải xao nhãng.
Thế rồi, cái không lo bỗng chốc biến thành cái hoảng loạn. Tiếng cảnh báo hóa thành bão bức xạ cấp cao.
Bão bức xạ bùng phát đột ngột, làm tín hiệu giữa Doyoung và Jeongwoo đến tàu mẹ bị ngắt đầu tiên, theo sau đó là một sóng hạt năng lượng cao xuyên qua được tấm chắn bức xạ và lớp bảo vệ của tàu, làm phát nổ bộ xử lý tín hiệu ở trong khoang điều khiển, nơi có Jihoon vẫn đang ở đó từ đầu. Một tiếng nổ bùng lên. Con tàu thoáng chao đảo. Tất cả không gian xung quanh giật mạnh rồi chuyển thành rung động liên hồi như một trận chấn động ở địa cầu. Khoang kỹ thuật mà Junghwan đang ngồi bên trong có lẽ là nơi ổn định nhất lúc đó, bởi nó không những được bọc bởi lớp bảo vệ dày nhất cả tàu, mà nó còn cách xa hệ thống anten dễ nhiễu xạ nơi Jihoon đang ở. Sau một lúc, khi không gian vẫn chưa hết hỗn loạn, nhưng đợt bão mạnh nhất thì dường như đã qua, Junghwan mới liều mình mở cửa khoang và chạy về phía Jihoon, với hy vọng nhỏ nhoi rằng mình có thể làm điều gì đó để cứu được anh kịp thời. Ấy vậy mà, hình ảnh Jihoon chết khét ở trong khoang điều khiển lại đập thẳng vào mắt của Junghwan, khiến cậu gần như là hoàn toàn suy sụp. Nếu không phải vì ngọn lửa nhỏ đang bén lên chầm chậm từ bộ anten, và khói thì nhả ra mù mịt khắp cả khoang điều khiển, thì chắc là Junghwan đã chẳng thể trấn tĩnh được bản thân để có thể dùng bình chữa cháy lập tức cho việc dập tắt lửa an toàn. Sau đó, cậu trở về lại với khoang kỹ thuật của mình và chờ đợi đến khi cơn bão qua đi.
Chuỗi ngày tiếp theo là những cố gắng vô vọng của Junghwan đối với việc cố gắng sửa lại tàu mẹ. Toàn bộ hệ thống anten, bộ khuếch đại tín hiệu, mạch dẫn tín hiệu và cả bộ điều khiển đều đã bị hỏng hóc nặng nề, do đó mà Junghwan không thể nào liên lạc tới Trái Đất để báo cáo về tình hình đã xảy ra được. Junghwan bọc Jihoon lại và để anh vào trong túi ngủ đông, tạm coi nó như một quan tài trước khi anh có thể được chôn cất ở Trái Đất, còn về phần Doyoung và Jeongwoo, thì Junghwan chỉ đành ghi chú vào trong báo cáo rằng có lẽ họ đã chết mất xác rồi. Nếu Doyoung và Jeongwoo có còn sống (dù không thể, bộ đồ phi hành gia sẽ không thể nào bảo vệ được họ ở trong tình trạng tiếp xúc với phóng xạ lâu và mạnh đến mức đó), thì Junghwan cũng không có cách nào để có thể đi xuống Ganymede và cứu họ được trong lúc này.
Junghwan không thể điều khiển tàu đi đâu xa, mặc dù là bọn họ vẫn còn nhiên liệu, bởi vì bộ điều khiển của tàu đã chết. Song may mắn là pin năng lượng mặt trời không bị hỏng quá sâu, nên Junghwan vẫn có đủ ánh sáng để có thể tự mình kiểm tra, tính toán, tháo ra rồi lắp lại liên tục để sửa chữa các thiết bị bị hỏng và tái tạo linh kiện cần dùng. Việc tối quan trọng đầu tiên có lẽ là tái liên lạc lại với Trái Đất, mong rằng họ sẽ có cách để cứu được mình từ xa, hoặc ít nhất là thông báo cho họ biết tình hình và chờ đợi chỉ thị nhiệm vụ mới. Ở một mình dường như sẽ không cô đơn đến thế nếu người ta có đủ hy vọng về tương lai của mình, tuy nhiên trong suốt quá trình mô phỏng, thử nghiệm và thất bại nhiều lần, thì Junghwan cứ làm đi làm lại mọi thứ như một quy trình thiết yếu, chứ chẳng còn mong cầu điều gì xa xôi hơn. Một ngày trôi qua thành một tuần trôi qua, một tuần trôi qua thành một tháng trôi qua. Thời gian thành thước đo mà Junghwan còn chẳng buồn để ý, để đến khi cơ thể đã mệt mỏi rã rời rồi, thì đã là ngày thứ 170. Gần nửa năm trời làm bạn với im ắng.
- Giữa lúc đó thì anh xuất hiện, Yoshi.
Suốt cả buổi nghe Junghwan kể chuyện, Yoshi chẳng hề phát ra một tiếng nào. Hình như là dù không thể hiểu rõ được ngôn ngữ của Junghwan, Yoshi vẫn lờ mờ đoán ra được rằng đồng nghiệp của cậu đã đi xa mất, có lẽ phần lớn nhờ vào cách mà Junghwan đã khóc đến thổn thức khi kể xong câu chuyện của mình. Khi ấy, Yoshi kéo Junghwan lại và để cậu gục đầu lên vai mình, tay đều đều xoa nhẹ phần gáy đang run bần bật lên của cậu, và chờ đợi cậu khóc cho nguôi ngoai.
- Cứ khóc cho nhẹ lòng đi, Junghwan. Có mình ở đây rồi.
Hiển nhiên là đó vẫn không phải là điều mà Yoshi đã nói, nhưng Junghwan cho rằng nếu Yoshi có thể nói cho mình hiểu, thì đó sẽ là những điều mà Yoshi muốn tỏ bày. Anh chắc sẽ còn nói nhiều điều nữa lắm. Anh sẽ nói rằng, hẳn ở một mình ở ngoài vũ trụ sẽ rất cô đơn. Rằng, chắc nhiều lúc Junghwan ước gì mình đi ngay lúc ấy để không phải chết dần chết mòn như hiện tại nhỉ? Rằng, chắc Junghwan đang rất nhớ nhà.
Khi đã nín khóc, Junghwan nhận ra rằng mình cũng thấy thích Yoshi. Thích như hai người bạn, như anh với em, như người với người. Yoshi chẳng nói gì mà Junghwan có thể hiểu được, nhưng cậu vẫn thấy thích, hoặc ít nhất là Junghwan thấy thích nụ cười của Yoshi. Nó trông ngố ơi là ngố, hiền ơi là hiền, làm đôi lúc nhìn Yoshi cười mà Junghwan cũng phải bật cười theo, thứ mà từ khi ở một mình quá lâu mà không có thứ gì để giải trí, đôi khi Junghwan quên mất cách làm. Giống như người sống trong cái lạnh giá mãi cũng tìm được mặt trời, như người sống cô đơn hoài cũng thấy được vòng tay, Junghwan thấy ấm áp khi có Yoshi ở bên cạnh.
Sau khi dành khoảng một tháng bên nhau, Junghwan nhận ra rằng Yoshi đã bắt đầu biết cách để nói chuyện bằng tiếng Hàn.
Mình hơn Junghwan năm tuổi.
Đó là câu nói hoàn chỉnh đầu tiên của Yoshi. Khi ấy, Junghwan chỉ vừa mới nghĩ ra một giải pháp tạm thời cho việc kết nối lại tín hiệu với Trái Đất. Đầu tiên thì, thiết bị khuếch đại tần số đã chết hoàn toàn, vậy nên thay vì sử dụng mạch truyền thông chính, có lẽ Junghwan nên nối thử anten với bộ phát cũ xem sao. Bộ phát cũ ấy vốn là thứ được dùng để gửi tín hiệu ở khoảng cách gần trong nội bộ hệ thống. Tín hiệu này yếu hơn gấp khoảng 100 lần so với mức chuẩn mà DSN (Mạng lưới giám sát Không gian sâu của NASA) có thể nhận được, nên về lý mà nói, thì cách thức này cũng không đem lại tác dụng gì đáng mong. Song ít ra thì Junghwan cũng nên thử. Đâu thể cứ ngồi đây chờ chết như vậy được? Giữa lúc còn đang băn khoăn về phương án của mình thì Junghwan nghe Yoshi đính chính, thành ra ban đầu, Junghwan còn chẳng rõ anh vừa trình bày cái gì, không biết có phải câu văn ấy là thứ phát ra từ đầu óc của chính mình hay không? Cho đến khi anh nói ra câu tiếp theo:
- Nên theo cấp bậc, Junghwan phải gọi mình là anh.
Thôi được rồi. Đầu tiên, Junghwan sẽ tập gọi Yoshi là anh. Và tiếp theo, Junghwan cần phải biết về xuất xứ của người này gấp!
Khi đã bắt đầu vấp váp được những câu đầu tiên rồi, thì Junghwan thấy Yoshi bỗng giỏi giao tiếp đến lạ. Bảo rằng anh nói tiếng Hàn còn tốt hơn Junghwan thì có gọi là phóng đại quá không? Bởi vì Junghwan thật sự cảm thấy anh có thể diễn giải ra được những câu rất nhanh và nhả chữ rõ ràng đến nỗi hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để có được một chân trong đội kỹ sư hệ thống ở Trái Đất, những người mà vốn thì việc phát âm tròn vành rõ chữ cũng là một điểm cộng, hoặc thậm chí là Yoshi có thể dùng lời lẽ giỏi tựa như mấy người dẫn chương trình ở trên Đài Truyền hình Quốc gia. Dám lắm chứ? Nếu Yoshi mà là người Trái Đất, có thể Junghwan sẽ thấy Yoshi ở trên màn hình vô tuyến rồi.
Thôi thì tạm thời bỏ qua nghề nghiệp phù hợp với Yoshi ở Trái Đất, Junghwan chú tâm nghe Yoshi kể chuyện đời mình. Yoshi bắt đầu mọi thứ bằng cách kể về hành tinh của mình, hành tinh được Yoshi gọi với cái tên thân thương là "Diên Vực", cách Hệ Mặt trời khoảng 40 triệu năm ánh sáng...
- Từ đã! - Junghwan cắt ngang đột ngột. - Chính xác là bao xa? 40 mấy năm ánh sáng cơ?
- Anh cũng không nhớ rõ nữa? - Yoshi lẩm nhẩm một lúc rồi lại lắc đầu. - Sao thế? Trái Đất có biết gì về sự tồn tại của Diên Vực à?
- Không... Theo như mình biết thì không. - Junghwan trề môi ra đáp. - Hiện tại, mình chỉ có thể nói rằng hành tinh của anh và của mình đang cùng nằm trong Siêu đám Xử Nữ.
- Thế Junghwan muốn Diên Vực cách Trái Đất bao xa?
- 43 triệu năm được không? Mình thích số này. - Junghwan suy nghĩ một lúc rồi đáp. Yoshi gật đầu hiền lành, bảo:
- Được thôi, Junghwan nói 43 triệu năm thì là 43 triệu năm.
Theo như những gì mà Yoshi mô tả, Junghwan thấy Diên Vực cũng không khác so với Trái Đất là bao. Diên Vực có đầy đủ các địa hình mà Trái Đất có, có đất, có biển, có băng, có dung nham, có cây, có cỏ, có xã hội văn minh "loài người". Loài người ở Diên Vực cũng có cơ thể như Yoshi, ăn mặc giống Yoshi, và nói chuyện giống Yoshi nữa, thế thì lại chẳng khác gì Junghwan. Tuy nhiên, có nhiều điểm khác biệt lớn, như là người ở đấy kỷ luật hơn, hiện đại hơn, kỳ lạ hơn; không chịu tác động bởi áp suất, trọng lực, và không cần oxy để thở. Giống như Yoshi, anh có thể đi ra ngoài vũ trụ mà chẳng cần mặc bất cứ một loại quần áo bảo hộ nào.
- Thế người Diên Vực có phi thuyền không? Anh đến đây bằng cách nào? - Sau nhiều ngày nghe Yoshi tỉ tê không dứt về Diên Vực, và Junghwan thì cũng đã thành công nối tay các sợi dây truyền tín hiệu RF ra trực tiếp anten phụ, Junghwan hỏi Yoshi, nghe anh lý giải:
- Chỗ anh vẫn có tàu vũ trụ, nhưng nó chỉ dùng để giúp đỡ người Diên Vực được đi nhanh hơn, chứ không phải cần có thiết kế đặc biệt để đi ra ngoài vũ trụ như người Trái Đất.
Junghwan gật gù và nghe Yoshi kể tiếp. Yoshi, cũng giống như Junghwan, cũng là một "phi hành gia". Nhưng khác với Junghwan, Yoshi không rời khỏi Diên Vực vì một nhiệm vụ mà cấp trên giao tới, hay vì đam mê được khám phá các vì sao từ khi còn cắp sách tới trường, mà anh rời nơi ấy để chạy trốn khỏi một xã hội đang trên đà sụp đổ. Theo như Yoshi nói, gần đây, Diên Vực không còn là Diên Vực ngày trước nữa. Sự phát triển vượt trội của vũ khí làm cho xã hội chỉ muốn dùng nó để đánh nhau. Nhà cửa của kẻ nghèo tan hoang vì những trận chiến vô nghĩa từ kẻ giàu, và con người phải tìm cách sống chui sống lủi bên dưới lòng đất để mong rằng bom đạn, súng laser, và quái vật không tìm đến để giết họ lúc nửa đêm. Vì quá chán nản và không còn người thân nào nữa, Yoshi đã tự mình đánh cắp một phi thuyền và rời đi. Trên đường ra khỏi Diên Vực, anh bị hút vào một hố đen không đáy và trôi dạt đến Hệ Mặt Trời. Anh cũng không rõ vì sao mình lại xuất hiện ở bên trong tàu của Junghwan, chỉ biết rằng tàu của mình thì chắc chắn đã biến mất không một dấu vết.
- Câu chuyện của anh có thể làm phim. Nghe như một bộ phim khoa học viễn tưởng, "Chiến tranh giữa các Vì sao" hay gì gì đó đại loại thế.
Junghwan bình luận thản nhiên khi cùng Yoshi đi về lại khoang sinh hoạt, vuốt mặt ngán ngẩm vì nhiều ngày căng thẳng làm cậu cảm tưởng như chỉ cần mình nhắm mắt là có thể ngủ đến vĩnh hằng, còn Yoshi thì ngây ngô hỏi:
- Các vì sao gây chiến với nhau sao? Trái Đất đã gây gổ với hành tinh nào hả?
- Không... Không phải thế. - Junghwan tặc lưỡi đáp và quyết định rằng mình cần phải kết thúc chủ đề về phim ảnh tại đây. - Mình nghĩ rằng từ mai, cơ hội chúng ta có thể liên lạc được với Trái Đất sẽ cao hơn. Quỹ đạo xoay của cả Ganymede và Sao Mộc đều đang sắp rơi vào đường truyền thẳng của anten đến DSN đấy. Mình đã sửa được mạch trong để kết nối anten vào bộ phát rồi, nhưng khớp gimbal định hướng của anten ngoài đó đang bị hỏng. Mai mình sẽ ra đấy để thử tự điều chỉnh bằng tay. Anh có biết cách sửa khớp gimbal không?
- Không. - Yoshi lắc đầu. - Anh không biết gì về máy móc của Trái Đất cả.
Qua một thời gian chung sống với nhau, dù Junghwan vẫn thường xuyên hỏi, cậu cũng dần nhận ra rằng mình không thể trông mong Yoshi làm bất cứ điều gì cho mình được. Anh là người ngoài hành tinh, anh không biết gì về Trái Đất, nên không biết cách sửa chữa tàu vũ trụ cũng là chuyện thường. Junghwan còn muốn gì hơn ở Yoshi được nữa đây? Việc có anh bên cạnh để nói chuyện cùng thôi đã là một phép màu hiếm có rồi.
Xong việc mặc vào người bộ EVA và kiểm tra mọi thứ cần phải mang theo, Junghwan chầm chậm bước ra ngoài cửa dẫn tới phòng chốt khí, đồng thời căn dặn Yoshi:
- Ở trong này và quan sát mình nhé, nếu có chuyện bất trắc xảy ra, thì mình cần anh kéo mình vào và mở cửa.
Yoshi gật đầu như cái máy và ngơ ngác nhìn Junghwan cho tới tận khi cậu đã trôi lơ lửng ra khỏi tàu, với cả dây tether cố định nối về tàu và jetpack phản lực ở sau lưng. Khi cảm thấy rằng việc di chuyển ngoài vũ trụ có vẻ đã ổn định, Junghwan điều hướng bản thân mình đến nơi đặt cánh anten ngoài vỏ tàu, cũng là ngay bên ngoài khoang nghiên cứu, nơi mà Yoshi chỉ có thể quan sát được chút ít nếu anh chạy đến khoang điều khiển để nhìn qua cửa sổ tàu, bằng không, anh sẽ phải nhìn qua camera. Rời khỏi tàu làm cho Junghwan có góc nhìn tốt hơn để có thể tìm thấy được Trái Đất, dù rằng trên lý thuyết, nó chỉ là một chấm nhỏ màu xanh và dễ bị lẫn lộn với hằng hà sa số ngôi sao trong Hệ Mặt Trời. Song Junghwan nghĩ rằng mình đã xác định được nó khá nhanh đấy. Trái Đất ở đây, ngay trước mặt cậu. 43 phút nữa là có thể đến được nhà rồi! Quá vui mừng khi cuối cùng cũng tận mắt thấy được bóng dáng của quê nhà, Junghwan reo lên vào trong micro, nói với Yoshi rằng rất có thể là kế hoạch của bọn họ sẽ thành công. Có được chút niềm tin rồi thì Junghwan mới quay lại với cái anten to tướng mà mình cần phải xử lý ngay bây giờ.
Tổng thể anten parabol nhìn như một cái tô kim loại màu trắng, với đường kính lên đến ba mét và gắn trên khung cơ khí xoay được mà Junghwan vẫn hay gọi là gimbal. Giờ đây, khi việc sửa chữa lại gimbal vẫn chưa thể nào thực hiện được, Junghwan chỉ bèn phải tự xoay nó bằng tay để hướng nó về lại với Trái Đất của mình. Chui vào bên trong mặt sau của anten, Junghwan nằm áp sát lên nó, bám một tay vào khung kim loại, và vươn tay còn lại tới để tháo nắp bảo vệ cơ khí ra hoàn toàn.
Nhưng rồi rất bất ngờ, tấm chắn bảo vệ bức xạ vừa được lôi ra thì bị gãy ngay tắp lự, làm các mảnh vụn lởm chởm rơi ra khỏi không gian. Junghwan hơi giật mình, vội xoay người đột ngột để giữ thăng bằng trong khi vẫn cố tỳ tay vào giàn sắt. Các hoạt động bên ngoài vũ trụ tựa như sẽ nguy hiểm hơn gấp tỷ lần nếu có trở ngại, nhất là đối với các nhiệm vụ đơn, nên phải nói là Junghwan đã thót hết cả tim khi gặp phải sự cố. Đợi một lúc để chắc rằng không còn mảnh vụn nào rơi ra nữa, Junghwan thử dời cánh tay ra khỏi mặt anten một cách cẩn thận tối đa, nhưng khi ấy mới là khi mà tai họa xảy ra.
Một tiếng xoẹt nhẹ vang lên.
Một cảm giác rợn người chạy dọc qua xương sống.
Một mảnh kim loại rơi ra từ chỗ đã từng là nơi tiếp nối giữa tay Junghwan và cái anten khổng lồ. Và từ đó, một luồng khí lạnh ập vào từ phần cẳng tay của Junghwan. Đưa tay lên để kiểm tra lại, Junghwan đã phải khiếp đảm nhận ra, bộ đồ EVA của cậu đang bị thủng một lỗ nhỏ.
Lỗ thủng không to đến mức có thể dễ dàng phát hiện ra được. Trên thực tế, đáng lẽ là Junghwan sẽ còn chẳng hề phát giác được rằng đồ của mình đã bị rách nếu không có tiếng xoẹt và mảnh kim loại rơi xuống kia đã cảnh báo cậu đâu. Chắc đây là một phần của may mắn. May là Junghwan đã nhận diện được sự biến sớm, nên cậu đã cẩn trọng hơn khi di chuyển lúc này. Junghwan không dám cử động mạnh, bởi chỉ cần vội vàng một giây thôi là áp suất bên trong bộ đồ sẽ hạ xuống và cậu sẽ chết đứng ngay tại đây. Việc cố sửa cái gimbal giờ đây chẳng còn là việc quan trọng nữa. Việc mà Junghwan cần phải làm lúc này, là trở về tàu. Nghĩ vậy, Junghwan từ từ rời khỏi khe anten, trên đường ra tiện tay bấm nút khẩn cấp, gắng làm mọi thứ thật chậm, và đồng thời báo hiệu vào trong micro:
- Yoshi! Có chuyện không ổn đang xảy ra. Anh có thể kích hoạt hệ thống để sẵn sàng mở cửa cho mình vào được không?
- Cái gì cơ? Anh phải làm gì cơ?
Junghwan đã hoàn toàn thoát khỏi cái khe của anten và giờ đây đã có thể nhìn thấy được Yoshi từ bên ngoài. Tuy nhiên, thay vì gắng sức làm điều gì để giúp đỡ, Yoshi chỉ hoang mang nhìn Junghwan chăm chăm, tỏ rõ rằng mình đang không hiểu Junghwan đang gặp phải tình huống gì nguy cấp cả. Đã một phút rưỡi trôi qua với cái lỗ nhỏ trên chiếc áo vũ trụ và bây giờ thì cơn chóng mặt đã đập thẳng vào đầu của Junghwan, chỉ số áp suất bên trong áo cậu cũng đang vang lên cảnh báo nguy hiểm, nên Junghwan chỉ đành phải khựng người lại và cố gắng không làm gì. Nhìn Yoshi vẫn còn đang ngơ ngác, Junghwan nói thều thào:
- Yoshi, cứu mình với. Cứu mình với... Mình không nghĩ là mình có thể tự đi về tàu được nữa. Anh có thể giúp mình được không?
Vậy mà Yoshi vẫn cứ nhìn cậu ngơ ngác hệt như vậy. Junghwan đành gọi thêm:
- Yoshi... Mình sắp chết rồi. Ra ngoài đây... Kéo mình vào đi.
Yoshi vốn rất trắng, trắng hơn cả người bình thường, trắng hơn cả người vốn được cho là cũng trắng như Junghwan. Song giờ đây, khi Junghwan thấy đầu óc của mình hoa hoa chóng mặt, mắt mình dần nhòe đi như thể tất cả mọi ánh sao đều trở nên lấp lánh lạ thường, Junghwan bỗng trông thấy khuôn mặt trắng tròn của Yoshi phát sáng đến chói lạ. Sáng tựa như ngôi sao, như Mặt Trời. Sáng đến chẳng thể thấy được gì nữa. Sáng đến nỗi chỉ cần Junghwan chớp chớp mi vài cái, là đã chẳng thể thấy được Yoshi ở đâu nữa rồi.
Junghwan mở to mắt trở lại, muốn dụi mắt nhưng không được, nhưng cậu chắc chắn rằng mình không nhìn lầm. Cách đây mười giây, Yoshi còn hiện hữu ngay đó, thế mà giờ đã biến đâu mất tăm mất dạng. Anh biến mất như thể anh là tiên, là thực thể lạ. Đến cả người ngoài hành tinh cũng không thể biến mất như thế này. Như thể anh còn chẳng phải là thứ hữu hình nữa. Như thể... anh thậm chí còn chưa từng có mặt ở đây.
Yoshi biến mất như thế cũng phải thôi.
Bởi vì.
Người ngoài hành tinh tên Yoshi đâu có thật.
Yoshi thật, đang ở cách Junghwan 43 phút ánh sáng kia kìa.
Yoshi thật, có lẽ đang ngồi uống cà phê trong phòng nghỉ của Đội Kỹ sư Hệ thống, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, mang chiếc kính có phần trên dày hơn phần dưới, rôm rả nói chuyện bằng tiếng Nhật với Watanabe Haruto, và vừa nhận được lời khen rằng: "Màu tóc mà anh mới nhuộm trông hợp với anh lắm."
- Cảm ơn. - 43 phút trước khi Junghwan được đưa vào cách ly trong môi trường vô trùng để tránh mọi lây nhiễm tối đa trước khi bay lên vũ trụ, Yoshi lại đang vừa nói vừa ngượng nghịu vuốt lấy mái đầu hồng ruộm của mình, tiếp tục hí hoáy viết mấy chỉ số vào trong tấm bảng mà anh thường hay ghi chú lỗi và nhập liệu, trong khi Junghwan thì cứ dán mắt vào cách mà má anh cong lên nhẹ khi môi anh mím lại thành một nụ cười ngại ngùng như thể anh cảm thấy mình không xứng với lời khen. - Anh chỉ nghĩ rằng mình muốn chút gì đó mới lạ.
- Mỗi lần gặp anh là mình lại thấy anh nhuộm một màu tóc mới. Sao vậy? Anh nhuộm tóc theo cảm xúc à?
- Không... Nhưng anh nghĩ rằng mình sẽ để tóc này một thời gian.
- Sao vậy?
- Vì có người khen nó mà.
Junghwan nuốt nước bọt xuống và gật đầu, lời muốn nói trong lòng bị trách nhiệm thắt chặt lại, không cho phép nó được thoát ra khỏi đầu môi. Biết nói gì bây giờ? Chờ em trở về nhé? Chẳng biết là bao lâu để chờ. Quá vô liêm sỉ để mong cầu điều đó. Sống tốt khi không có em nha? Khờ thật. Đương nhiên là người ta sẽ sống tốt. Sự rời đi của Junghwan có liên quan gì đến đời sống của Yoshi đâu? Không có cậu, anh vẫn sẽ đi làm hằng ngày, gặp gỡ bạn bè, mua sắm, nghe nhạc, xem phim, ăn uống, ngủ nghỉ... Junghwan chẳng hề xuất hiện trong bất cứ một lát cắt nào trong cuộc đời Yoshi cả. Hay thử hỏi liệu anh có dư cục tẩy nào không? Junghwan nghĩ rằng khi ở trên tàu vũ trụ, cậu sẽ cần có thêm tẩy. Trong khi Junghwan còn mải mê suy nghĩ và cắn hàm nhìn Yoshi đăm đăm, Yoshi chỉ cười gượng và chúc:
- Thượng lộ bình an, Junghwan.
Nhà của Yoshi thật cách nhà của Junghwan 43 phút đạp xe. Junghwan chưa bao giờ thật sự kiểm tra xem con số này có đúng hay không nữa, cậu chỉ biết về con số ấy qua dự đoán trong phần mềm chỉ đường trên điện thoại. Nếu không gặp trở ngại gì, thì có lẽ là con số này chính xác.
Junghwan biết được địa chỉ nhà của Yoshi vì một lần trước đó, 43 ngày trước khi Junghwan bay, khi cả nhóm cùng nhau đi uống một trận cho ra trò để ăn mừng bài kiểm thử tích hợp hệ thống cuối cùng diễn ra thành công, Yoshi đã uống quá chén và đang hơi ngà ngà say. Khi ấy, tóc Yoshi màu cam. Anh mặc chiếc áo bomber màu xanh rêu, áo sơ mi rộng làm lớp giữa, và thun trắng trong cùng, nom anh chẳng khác nào một sinh viên đại học là mấy, khéo chỉ cần Junghwan ôm một phát là đã nằm gọn trong vòng tay cậu đây. Dưới bọng mắt Yoshi hơi ánh cam nhẹ, đủ để cho Junghwan biết được rằng anh đã say lắm rồi. Mọi người đã dần tản đi để sang địa điểm chơi bời kế tiếp, trong khi Yoshi thì đứng dậy còn không nổi. Cứ thế này thì chết mất thôi! Sao Yoshi có thể về nhà trong tình trạng thế này được chứ? Biết rằng cả hai không nên thân thiết quá, nhưng hôm đó Junghwan vẫn phải phá lệ mà đề nghị anh:
- Mình có thể chở anh về. - Yoshi ậm ờ gì đó khi định nốc thêm một ly rượu nữa, nhưng Junghwan đã cản lại được thành công. - Anh say lắm rồi. Không thể về nhà một mình như thế này được. Nhà anh ở đâu?
Yoshi quay mặt sang, nhìn Junghwan ngơ ngác, dường như đang không hiểu Junghwan nói gì. Do đó Junghwan phải đành lặp lại cùng với cử chỉ tay:
- Nhà! Nhà là nơi để ngủ ấy? Nhà anh ở đâu?
Lúc này thì Yoshi bỗng sáng bừng mắt lên, lặp lại:
- Nhà!
- Phải rồi! Nhà đấy!
Yoshi đưa cho Junghwan căn cước của mình rồi dí tay vào mục địa chỉ, để Junghwan biết được vị trí nhà mình rồi thì nằm gục xuống bàn bất tỉnh ngay. Junghwan thở dài và kiểm tra lại vị trí. Hiện tại bọn họ đang ở gần trung tâm, nên để đi đến đây sẽ khá là xa. Để xem nào. Nếu đi bằng xe con, thì sẽ mất tầm...
43 phút.
Tình cờ thật, kiểu gì thì đường đến với Yoshi cũng mất 43 phút thế cơ.
43 phút ngồi xe con về nhà Yoshi, cậu nghe Yoshi lầm bầm hỏi:
- Junghwan này, tại sao Junghwan ghét anh? Tại sao em lạnh lùng thế? Kể từ lần đầu gặp đã vậy rồi? Anh cũng đáng yêu mà? Ai cũng thích anh mà? Anh phải làm sao thì Junghwan mới thích anh?
43 phút sau khi nhét Yoshi vào bên trong căn hộ của anh, mặc kệ anh nằm trên sàn nhà, với giày không được tháo ra khỏi chân, với mái đầu bù xù, mắt sưng lên không biết vì dị ứng hay vì tuyến lệ đọng lại mà không ứa được, Junghwan ngồi nhìn Yoshi như vậy thêm một chút nữa rồi mới quyết định lái xe về nhà mình.
Yoshi bảo rằng Junghwan không thích anh. Lạ thật, Junghwan lại không nghĩ như vậy. Là vì thích anh nên mới lạnh lùng với anh.
Thích anh đến nỗi dùng bao nhiêu tẩy trên đời cũng không thể nào xóa hết được tình cảm của mình.
Lần đầu tiên mà Junghwan gặp Yoshi là khi mà cậu vừa bước ra từ bài mô phỏng không trọng lực của NASA. Với nước đè nặng lên vai cùng bộ đồ phi hành nặng tầm 130 ký, bên dưới bể sâu 12 mét và kéo dài 7 tiếng đồng hồ, Junghwan là người đã chịu đựng được lâu nhất và đã sẵn sàng tiếp tục cho bảy tiếng tiếp theo, nhưng người hướng dẫn đã tạm thời cho ngừng mọi hoạt động lại vì cần thời gian để ghi chép và giới thiệu cho nhóm bọn họ một người.
- Kanemoto Yoshinori. Người Nhật. Kỹ sư hệ thống. Hôm nay cậu ấy qua đây để kiểm tra vài thứ liên quan đến hệ thống liên lạc và làm quen với phi hành đoàn.
Người Nhật khác với phần còn lại của thế giới, nên Junghwan đoán rằng họ cũng chẳng khác gì người ngoài hành tinh là bao.
Ban đầu, bọn họ chẳng nói gì với nhau cả.
Junghwan không nói gì với Yoshi là vì cậu chẳng thấy mình có nghĩa vụ gì trong việc cố gắng kết thân người này sất, còn Yoshi thì cũng chỉ cố gắng muốn im lặng làm tốt việc của mình mỗi khi Junghwan ghé qua. Điều kỳ lạ là, có lẽ vì Yoshi ở cùng nhóm Kỹ thuật với các thành viên người Nhật, như cậu Watanabe và cậu Hamada, nên cứ mỗi lần Junghwan sang đó có việc, thì cậu đều bắt gặp Yoshi đang xì xào to nhỏ gì đấy bằng thứ tiếng mẹ đẻ của mình. Suốt thời gian đầu dài đằng đẵng, Junghwan nghĩ là khoảng bốn tháng, Junghwan còn tưởng rằng Yoshi thậm chí còn không nói được ngôn ngữ quốc tế nữa cơ. Ai mà biết được chứ! Ai bảo Yoshi đột ngột nói chuyện với Junghwan bằng tiếng Hàn:
- Junghwan này, thật ra là mình lớn hơn em năm tuổi. - Trong giờ nghỉ, Yoshi vừa nói vừa truyền cho Junghwan một ly cà phê. Ở những nơi mà người ta không xưng hô với nhau dựa trên năm sinh của mình, thì Junghwan thật tình chẳng thấy có gì khác biệt mấy giữa người lớn hơn và người nhỏ hơn cả, do vậy mà cũng không thắc mắc về vấn đề tuổi tác của ai để làm gì. Nhưng bây giờ thì Yoshi lại nói chuyện với Junghwan bằng tiếng Hàn, và kèm theo đó là giới thiệu về tuổi, thì Junghwan lại bất chợt ngơ ra.
- Nên về lý mà nói, thì Junghwan phải gọi mình là anh.
Kể từ ấy, Junghwan luôn gọi Yoshi bằng anh, như một phép lịch sự cần thiết để thể hiện sự tôn trọng dành cho bậc tiền bối, và hơn nữa, như là cột mốc để thể hiện rằng bọn họ thật sự đã thân nhau rồi.
Trở thành một phi hành gia, đặc biệt là phi hành gia đăng ký vào nhiệm vụ của Junghwan, một nhiệm vụ được liệt vào mức nguy hiểm cao nhất và có thể kéo dài đến chẳng biết là khi nào, đồng nghĩa với việc người ấy sẽ cần phải là người khỏe mạnh nhất, giỏi nhất, gan dạ nhất, chịu áp lực tốt nhất, và đặc biệt là: Người ấy không nên là người có người thương (Junghwan nghĩ rằng nó nên được đưa làm một mục bắt buộc khi tuyển phi hành gia, mặc dù Junghwan biết là có anh chỉ huy trưởng Jihoon của mình thì còn lâu mới đồng ý làm điều đó). Bọn họ không nên có người tình, càng không nên có con, như vậy thì lòng họ sẽ không vướng bận gì khi ngồi vào tàu bay và phóng ra khỏi vũ trụ lạnh lẽo, và cũng không làm ai ở dưới này phải chờ đợi họ đến già. Nên nói thật, ngay khoảnh khắc nhìn Yoshi mở cuốn sổ tiếng Hàn của mình ra và ghi ghi chép chép gì đấy, Junghwan đã dặn lòng mình rằng hãy biết kiểm soát bản thân mình một tí thôi, dặn mắt mình đừng dán lên gò má và mái tóc của Yoshi nữa, dặn cổ họng mình đừng nuốt nước bọt liên tục như thể mình đang muốn khát khao điều gì, và dặn trái tim này đừng đập loạn như cách mà nó đang làm như thế này, được không?
Tại sao Yoshi cứ phải cố đến mức đó để làm thân với Junghwan? Nếu Yoshi không cố đến thế, thì mọi chuyện đã dễ dàng với Junghwan hơn rồi.
Bây giờ nghĩ lại, Junghwan cũng không chắc rằng vì sao mà kể cả khi ký ức về Yoshi đã luôn trở nên đậm màu đến mức ấy, mà sự cô đơn được tính bằng cả trăm ngày lại có thể khiến cậu quên đi sạch sành sanh. Sự cô đơn ấy khiến cậu muốn tìm lại bóng dáng của người ấy từ trong tưởng tượng. Muốn tua đi tua lại những hồi ức ấy bằng một bối cảnh tự do hơn, khi mình Junghwan không còn chứa đầy trách nhiệm cho nhiệm vụ cao cả, và Yoshi thì cũng chỉ có mỗi một mình cậu làm bạn bè. Muốn tạo ra một phân cảnh đẹp tuyệt trần trước cái chết đã được dự báo từ trong cơn mơ.
Trong tuyệt vọng, Junghwan thử nhấn nút chuyển kênh nói của hệ thống liên lạc trên bộ EVA, từ truyền đến tàu mẹ, sang truyền tới Trái Đất, và run rẩy kêu lên:
- Houston, đây là So Junghwan. Thử liên lạc một lần nữa. Hãy trả lời nếu bắt được sóng.
Không có tiếng trả lời. Đèn tín hiệu ở cổ tay trái vẫn đỏ. Chẳng có dấu hiệu nào đáng mừng xảy ra. Đó là một kết quả rõ ràng, chẳng có gì khiến cho Junghwan ngạc nhiên được cả. Không bắt được sóng về lại Trái Đất, có lẽ là cậu sẽ phải chết dí ở đây thật mất rồi.
- Áo EVA của tôi bị thủng một lỗ nhỏ. Tôi đang ở trong tình trạng nguy hiểm, có thể không còn sống được bao lâu nữa. - Junghwan cố nói thêm dù biết rằng sẽ chẳng có ai nghe được. Cậu dừng lại một lúc để tập thở đều, cổ họng bắt đầu nghẹn lại từ lúc nào mà chẳng hay. - Rất có thể là bản ghi này sẽ không được truyền đến Trái Đất, nhưng tôi vẫn muốn báo cáo. Sau 223 ngày cô đơn tại tàu, tôi có dấu hiệu mất trí nhớ và gặp ảo giác nặng. Ảo giác ở đây là... Chà, tôi nghĩ rằng khi người ta tuyệt vọng quá, người ta sẽ muốn tìm đến thứ mà họ cảm thấy an tâm. Tôi cho là mình cũng vậy. Vì quá cô đơn, nên tôi đã tưởng tượng rằng mình đang ở cạnh người mình thích.
Một giọt nước mắt trôi xuống gò má nóng hổi của Junghwan, một giọt khác chảy xuống sống mũi ửng đỏ, không có sự giúp sức của trọng lực nên mọi thứ trở nên loạn xạ hơn, kể cả giọng nói của Junghwan cũng thế:
- Nên em biết rằng nói thế này thật vô nghĩa, nhưng nếu không nói thì em nghĩ rằng mình sẽ chết tâm trước khi chết thật sự mất thôi. Yoshi, nếu anh nghe thấy cái này, thì em chỉ muốn nói là em đã tưởng tượng thấy anh trong chuỗi ngày cô đơn ở đây đấy. Anh từng hỏi vì sao em lại ghét anh đúng không? Sự thật thì hoàn toàn ngược lại cơ. Yoshi à, em không ghét anh đâu. À, nói thế cũng không đúng. Nói đúng phải là, em thích anh. Không phải kiểu bạn bè, là kiểu lãng mạn cơ...
Hết thứ để bày tỏ, Junghwan nhắm mắt lại và buông thõng hai tay, mặc kệ cái chết đến từ từ trong khi cố chìm vào giấc ngủ. Nếu chết như thế này thì sẽ tốt hơn. Đằng nào thì Junghwan cũng đã nói hết tất cả mọi thứ mà cậu từng giấu kín trong lòng rồi, nên nếu mai sau cậu xuất hiện ở cổng Thiên đường, chắc người ta sẽ mở cổng cho cậu được vào trong thăm thú. Junghwan đã dành cả đời để phấn đấu cơ mà. Cậu đâu còn hối tiếc gì nữa?
- Junghwan, em nghe anh nói không?
Một giọng nói đột ngột vang lên từ bên trong loa của chiếc mũ bảo hiểm, theo ngay sau đó là tiếng rè rè làm Junghwan bật tỉnh cả người. Hít vội nước mũi đang sắp sửa chảy xuống nhân trung, kéo lại sự tập trung của mình về lại chiếc loa nhỏ, giọng nói rè rè ấy lại vang lên thêm lần nữa:
- Đây là Yoshi từ trung tâm chỉ huy. Junghwan, nếu em đang nghe, thì em làm tốt lắm. Anh thấy là em đã bấm nút khẩn cấp trên bộ đồ EVA, rất tốt. Điều quan trọng nhất bây giờ, là bình tĩnh và quay trở về tàu, nhé? Junghwan, em còn đủ sức để điều khiển jetpack phản lực ở sau lưng không? Chầm chậm và từ từ thôi? Cần điều khiển ở tay phải, đẩy lên một chút, một chút...
Giờ thì Junghwan đã nín khóc hẳn, nhưng cậu vẫn không dám tin vào điều mà mình vừa mới nghe? Yoshi!? Yoshi vừa nói chuyện với cậu sao? Đó là giọng của Yoshi mà? Nhưng làm sao được? Kết nối đã thành công từ lúc nào? Yoshi đã nghe được tới đâu? Có phải là cơn ảo giác của cậu lại bắt đầu tái phát khi cậu đang trong tình trạng tệ nhất hay không? Chứ sao Junghwan có thể tin rằng Yoshi đang nói chuyện với cậu thật được?
- Anh cũng thích em, Junghwan, - Sau một lúc chờ đợi mà không nghe thấy Junghwan nói gì tiếp, Yoshi tằng hắng nhẹ, rồi lại bổ sung - theo kiểu lãng mạn. Vậy nên, hãy ráng sống sót đi. Rồi về lại Trái Đất, chúng mình sẽ nói chuyện đàng hoàng.
Bốn chữ "anh cũng thích em" giáng thẳng vào não Junghwan mạnh còn hơn cả một đợt bão bức xạ, làm Junghwan đã choáng lắm rồi, giờ đây lại càng choáng hơn. Nhưng cơn choáng này tốt. Junghwan nghĩ vậy. Đương nhiên phải tốt rồi, bởi vì khi đã có một mục tiêu cụ thể, cậu thấy động lực muốn sống sót của mình trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Mặc dù không chắc rằng giọng nói mà cậu đang nhận được là từ Yoshi thật hay giả, Junghwan vẫn làm theo lời dẫn ấy vô điều kiện. Đẩy cần điều khiển lên, cú phun đầu tiên làm cơ thể Junghwan hơi lắc nhẹ, suýt khiến cho cả người chao đảo, mất tầm nhìn, làm Junghwan không chắc rằng mình nên làm gì tiếp theo.
- Tốt lắm! Junghwan! Tốt lắm. Thêm hai lần nữa thôi là em sẽ về lại được tàu rồi. Nhẹ nhàng thôi.
Nghe theo lời Yoshi nói như một cái máy, Junghwan bấm nút phóng thêm hai lần nữa, và cuối cùng thì cũng thành công đến được cửa ngoài của con tàu. Nhờ đã kích hoạt chế độ khẩn cấp từ trước, nên chỉ cần Junghwan chạm tay vào cửa và gọi to "Mở chốt khóa khí. Trường hợp khẩn cấp." là cánh cửa đã tự động được đẩy ra ngay tắp lự. Bước vào bên trong, đóng cửa lại rồi mà Junghwan vẫn chưa dám thở phào nhẹ nhõm, bởi phải mất đến cả phút sau thì áp suất của căn phòng mới được đưa về lại mức bình thường mà con người có thể chịu đựng được, và khoảng thời gian chờ đợi đó thật sự làm cho Junghwan thấy khó chịu chẳng kém gì khi còn ở vũ trụ ngoài kia. Đầu cậu kêu ong ong lên liên tục, tai gần như chẳng nghe được gì ngoài âm thanh có tần số cao, và mũi thì có cảm tưởng như sắp chảy máu. Junghwan nghĩ rằng mình muốn ngất tại đây. Nhưng sao cậu có thể làm điều đó được? Đã đi đến bước này rồi thì đã là gần sống sót rồi. Chết ở đây thì vô nghĩa quá. Chết ở đây thì sao biết được giọng nói mà cậu vừa nghe được kia có phải là Yoshi thật hay không? Trong khi cơn đau đầu vẫn đang hành hạ Junghwan nhức nhối, Yoshi cứ liên tục an ủi đều đều ở sau tai:
- Một tí nữa thôi, Junghwan... Gần rồi. Gần rồi... Em làm tốt lắm.
Hiển nhiên là Junghwan không nghe thấy được gì trong tất cả những lời trấn an trên cả, cho đến tận khi mà hệ thống bật đèn xanh lên để báo với Junghwan rằng áp suất của căn phòng đã về lại mức bình thường, và bây giờ thì cậu có thể mở cửa để bước vào bên trong. Dùng hết sức lực mà mình còn giữ được trong mình, Junghwan xoay tay chốt cửa. Một vòng. Hai vòng. Rồi kéo một cái mạnh, cửa mở ra. Sự sống ập về lại từng tế bào trên cơ thể. Cửa Tử đóng lại. Junghwan vẫy tay chào Thần Chết, cảm ơn ngài vì đã không mang mình xuống đấy vào hôm nay, hẹn ngài một ngày khác. Đóng cửa phòng chốt khí lại, Junghwan để bản thân mình ngã người xuống trong vô định, để ý chí được quyền trôi dạt vào hư vô, để giọng nói như sắp khóc của Yoshi chìm vào sau đầu mình trước khi mình chìm vào giấc ngủ:
- Em đã làm được rồi! Junghwan! Anh... Anh đã tìm được vị trí của tàu của em rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh sẽ điều khiển drone cứu hộ đến chỗ em ngay bây giờ... Hãy đợi thêm một thời gian nữa thôi nhé...
Khi cởi tai nghe liên lạc của mình xuống, Yoshi gần như đã bật khóc ngay tức khắc.
- Junghwan còn sống sao? - Tiếng Watanabe phát ra trong hoang mang vô độ, làm đánh thức sự tập trung của Yoshi về lại với không gian xung quanh mình. Hắn vừa bước vào từ cửa với một ly cà phê và một tập giấy bên tay, kính đeo trên mắt hơi hạ xuống sống mũi khi hắn cúi đầu xuống để hỏi. Khi đã có sự xuất hiện của người khác rồi, Yoshi lại càng khóc to hơn. Anh đưa cả cẳng tay của mình lên để che miệng và xoay lưng về phía cửa, khó khăn lắm mới nói ra được rằng:
- Phải. Cậu ấy còn sống. Anh biết là cậu ấy còn sống mà.
Sau sự cố cơn bão bức xạ, trạm chỉ huy mặt đất mất hoàn toàn tín hiệu với tàu, tất cả mọi người đều ngầm khẳng định rằng đoàn phi hành gia của bọn họ đã hy sinh.
Việc sử dụng drone cứu hộ ở gần nhất đi tìm vị trí của Junghwan, trong thời điểm đó, trở nên không khả thi khi Ganymede quá rộng lớn, mà tàu thì lại không phát ra bất cứ một tín hiệu định vị nào. Chẳng ai muốn đầu tư cho một nhiệm vụ mà không chắc về kết quả như thế cả, chẳng biết rằng liệu ở ngoài ấy có còn người nào sống sót hay không, nên kế hoạch cứu hộ bị hủy ngay khi nó chỉ còn là những dòng chữ được đặt ở trên giấy. Song với một niềm tin mãnh liệt trong tâm trí, Yoshi cho rằng Junghwan vẫn còn ở đâu đó ngoài kia và đang mong mỏi từng phút giây được về nhà.
Khi Yoshi tự mình đến thuyết phục nhóm phụ trách mạng lưới DSN, hỏi xem bọn họ có thể dùng dải tần phụ để cố bắt được tất cả các tín hiệu yếu bất thường từ Ganymede không, những người ở đấy còn nhìn Yoshi với ánh mắt kỳ lạ như thể cho rằng anh chỉ đang lạc quan một cách mù quáng, dù là sau đó, bọn họ vẫn có đủ thương cảm để duyệt qua yêu cầu này. Tuy nhiên, họ cũng đặt ra thời hạn nhất định cho thử nghiệm này của Yoshi, đó là: một năm. Đúng một năm. 365 ngày. Hết 365 ngày, NASA sẽ chính thức coi rằng toàn bộ đội của Jihoon đã hy sinh trong anh dũng, và việc mà người Trái Đất có thể làm tốt nhất cho bọn họ, ấy là chuyển trạng thái của nhiệm vụ sang Thất bại, và để cho người nhà của họ được quyền tổ chức một lễ tang nếu họ cần.
Yoshi mất ăn mất ngủ hơn nửa năm sau đó chỉ để canh chừng từng tín hiệu nhỏ nhất thu về được từ vũ trụ ngoài kia, thậm chí anh còn chẳng về nhà. Lắm lúc Haruto còn phải nói với anh rằng đừng cố quá, ngủ nhiều thêm đi, có lẽ là nhóm của Junghwan sẽ vui hơn nếu thấy anh ăn ngủ đủ, nhưng sau cùng thì Yoshi thấy mừng vì mình đã cứng đầu không chịu nghe theo bất cứ một lời khuyên vô ích nào.
Cũng nhờ vậy mà anh mới phát hiện ra được tín hiệu lạ khi Junghwan nhấn nút khẩn cấp trên bộ EVA vào lúc ba giờ sáng còn gì.
Cũng vì thế, nên anh mới có thể lao đến phòng điều khiển, khởi động máy giải mã lên, và nghe rõ được từng câu từng chữ mà So Junghwan đã vô vọng nói ra sau rất nhiều tháng ngày được giấu kín.
Nhờ vậy nên Yoshi mới cứu được Junghwan khỏi cái chết trong gang tấc.
Nhờ thế nên anh mới có thể có cơ hội gặp lại cậu bạn nhỏ của mình.
Nếu Yoshi nghe theo lời mọi người, thì tất cả mọi chuyện trên đâu có khả năng xảy ra? Junghwanie chắc sẽ cảm thấy cô đơn và lạc lõng lắm.
Khi nước mắt dần khô trên gò má nóng hổi, Yoshi mới tiếp tục công việc cần làm hiện tại của mình: kiểm tra lại các drone có sẵn ở gần khu vực của Junghwan, và xem xét các khả năng có thể để đưa Junghwan an toàn về lại được Trái Đất. Tín hiệu nhận được từ Junghwan làm toàn bộ NASA náo động dù là chỉ là mới ba giờ sáng, nhưng Yoshi, người vốn nên cảm thấy lòng mình còn bộn bề hơn cả, lại đưa tay lên kéo lấy một lọn tóc mái đã dài quá cằm của mình để xem xét, và rồi lầm bầm:
- Mình phải cắt tóc thôi. Và nhuộm màu mới nữa. Tóc hiện tại xấu quá rồi.
Bước chân đầu tiên khi trở về lại Trái Đất khá kỳ lạ.
Junghwan vốn đã nghĩ rằng nó sẽ lạ lẫm lắm rồi, nhưng khi được trải nghiệm cảm giác thật, thì nó còn kỳ cục gấp đôi. Mỗi bước chân sau đó đều trượt xuống rất nhanh như bị bàn tay của trọng lực kéo xuống, làm Junghwan cảm tưởng như mình đang rơi xuống hố sâu, khiến cho việc tự mình giải quyết từng bước chân của mình trở nên không hề dễ dàng. Có vài người đã đứng sẵn ở gần cửa drone, và họ bước đến để đỡ lấy tay Junghwan ngay lập tức, làm Junghwan chẳng còn cách nào khác ngoài để mặc cho họ được quyền giúp cậu bước xuống cầu thang từ từ, từng bước một, trong khi ánh đèn flash từ đám phóng viên vẫn luôn nhấp nháy liên tục vào thẳng Junghwan.
- Em nên cảm thấy may mắn vì mình đẹp trai, Junghwan. Nếu không thì việc bị chĩa máy ảnh thế này trong tình trạng sức khỏe không ổn định thường sẽ không có được những tấm hình đẹp như mong muốn.
Junghwan hơi ngửa đầu lên để tìm kiếm diện mạo của người vừa phát ra câu nói trên, nhưng cũng chẳng cần nhìn rõ từng đường nét trên mặt anh thì cậu cũng biết rõ anh chính là người nào. Chỉ mỗi mái tóc hồng sáng trên đầu anh cũng đã là quá đủ để định danh rồi. Junghwan cười khẽ khi cố bước xuống thêm một bậc nữa:
- Anh cũng nên thấy may mắn vì mình đã nhuộm tóc hồng khi ở trước mặt báo chí. Bây giờ thì trông anh còn đẹp trai hơn cả nhân vật chính nữa cơ.
Yoshi nghe vậy thì bật cười lớn, nói ra một câu chứa đựng đầy đủ cả nỗi mong nhớ và tình cảm chất chứa bao năm trời:
- Anh đã nhuộm tóc để chờ Junghwanie trở về nói thương anh mà.
Hết.
ʕ •ᴥ• ʔsua (Guest) Fri 08 Aug 2025 05:19AM UTC
Comment Actions
ʕ •ᴥ• ʔsua (Guest) Fri 08 Aug 2025 05:23AM UTC
Comment Actions
orangiee Thu 14 Aug 2025 04:12PM UTC
Comment Actions