Actions

Work Header

one is the loneliest number (two can be as bad as one)

Summary:

George Weasley thức dậy trong căn phòng ngủ thời thơ ấu của mình vào ngày 3 tháng 5 năm 1998. Anh đã không ngủ ở đây trong nhiều tháng rồi kể từ khi anh với Fred chuyển đến phía sau cửa hàng của họ. Giấc ngủ đó thực sự không quá yên tĩnh, đầu của George đang đập bưng bưng hết cả lên.

“Freddie,” Anh thì thầm với không khí buổi sáng, “Mày dậy chưa?”

Hoặc,

Fred đã chết. Và George sẽ không bao giờ giành lại được anh nữa.

Hoặc,

George đau buồn. Mọi thứ lộn xộn.

Notes:

Bài hát: "One" by Harry Nilsson.

Cảnh báo gốc của tác giả: chiến tranh, nhân vật chính chết, nỗ lực tự sát, tự đổ lỗi, cảm giác tội lỗi của người sống sót, đau buồn, tự hại, bệnh viện tâm thần, đám tang.

Về phần tui: Tui yêu cái fic này, tui yêu nó chết đi được và tui sẽ rất ughhh nếu như không dịch nó, dù trình độ của tui rất gà... đã có sự cho phép của tác giả! Và ừ thì ai biết tiếng Anh hãy đi đọc thử bản gốc đi, chắc chắn không làm các bạn thất vọng đâu hu hu hu. Còn lỗi chính tả, đánh máy gì gì đó thì tui sẽ kiểm tra lại sau...

Work Text:

George Weasley thức dậy trong căn phòng ngủ thời thơ ấu của mình vào ngày 3 tháng 5 năm 1998. Anh đã không ngủ ở đây trong nhiều tháng rồi kể từ khi anh với Fred chuyển đến phía sau cửa hàng của họ. Giấc ngủ đó thực sự không quá yên tĩnh, đầu của George đang đập bưng bưng hết cả lên.

 

“Freddie,” Anh thì thầm với không khí buổi sáng, “Mày dậy chưa?”

 

Không có tiếng trả lời. Có gì thứ đó trong lồng ngực George thắt lại, và anh cảm thấy hai mắt mình sưng húp lên. George ngồi dậy, cẩn thận để không đập đầu vào chiếc giường tầng ở phía trên. Anh đang không mặc bộ đồ ngủ của mình, còn bộ trên người anh hiện tại thì đẫm máu.

 

George cẩn thận trèo xuống khỏi giường mình và ngó lên tầng trên, nơi mà lẽ ra Fred nên có ở đó. Nhưng Fred đã không, khi George vươn tay ra để chạm vào chiếc giường, anh nhìn thấy bàn tay đầy máu của mình.

 

Anh không cảm thấy mệt mỏi khi ký ức tràn về trong tâm trí mình như lũ cuốn. George phát ra một tiếng động lạ. Như thể linh hồn anh đã biết cái sự thật đó trước khi George có thể hiểu được. Anh trai sinh đôi của George đã đi rồi.

 

Anh đang gục trên sàn nhà, bây giờ. Tay George đầy máu và bức tường đang sụp đổ và tại sao George lại không tóm lấy anh— Fred đang nằm trên mặt đất và đang chảy máu nhưng vẫn mỉm cười—

 

Mẹ kiếp, máu trên tay anh là của Fred.

 

Số một là con số cô đơn nhất bạn từng biết.

 

Có ai đó đang mở cửa phòng và gọi tên anh. George nhìn lên, thấy một nhúm tóc đỏ và cố quên đi cái suy nghĩ rằng đó là Fred.

 

Người kia vươn tay ôm lấy George. Percy, trong số tất cả mọi người, đang ở đó với nỗ lực kìm nén tiếng nức nở, “Anh hiểu mà, anh hiểu,” Anh ấy nói, lắc lư qua lại, “Anh hiểu.”

 

George hẳn phải trông tệ lắm, vì Percy chưa bao giờ tử tế đến thế với anh cả. (George ước gì người đang ở đó an ủi mình là Fred.)

 

“Tay em, Percy,” Anh nức nở, “Đó là máu của ảnh, là máu của ảnh,” George muốn rửa sạch chỗ máu ấy, nhưng nó là bằng chứng duy nhất rằng ảnh là thật, rằng Fred đã từng tồn tại.

 

“Chúng ta sẽ rửa tay em, đi nào—” Percy tiếp lời trước khi George bắt đầu khóc dữ hơn, “Nào George, em cần phải đi tắm.”

 

George đang thở gấp, rất gấp. Hình dáng khuôn mặt của Percy nhoè dần đi, Percy đang quay đầu lại, hét lên điều gì đó.

 

Anh có thể thấy những người khác đi vào phòng, nhưng anh không quan tâm. Không ai trong số họ là Fred cả.

 

Số hai cũng có thể tệ như số một vậy.

Nó là con số cô đơn nhất kể từ số một.

 

George đã mất rất, rất lâu mới bình tĩnh lại được, dù đó thậm chí chỉ là vì anh đã cạn sạch nước mắt để khóc tiếp.

 

Mẹ anh đã xoay xở để George chịu ăn sáng, nhưng bất cứ lúc nào anh nhìn sang bên trái của mình, anh đều thấy Fred vắng mặt. Fred luôn ngồi ở bên trái George ở bàn ăn. Lẽ ra Fred nên ở đó, nhưng ảnh đã không. Fred Weasley đang nằm trong một cái túi đựng xác và sẽ không bao giờ có mặt ở bên trái George được nữa.

 

Không, Fred đã mãi mãi ra đi rồi.

 

 

Buổi tang lễ đã diễn ra trong im lặng. Lee không thể đến, cậu ta đang ở tuốt tận Tây Ban Nha. Gia đình cậu đã trốn đi trong suốt cuộc chiến và bọn họ không có cái khoá cảng nào cả, bởi vì Bộ đã đóng cửa biên giới.

 

Đội Quidditch thì tất nhiên là có mặt. Angelina vỗ vỗ vai anh, nhưng George đã quá mệt để phản ứng.

 

(Chuyện này vốn không nên xảy ra. Anh vốn không nên phải tham dự tang lễ của anh trai sinh đôi mình khi còn quá trẻ. Thật không công bằng.)

 

Katie ngồi xuống bên cạnh George một lúc, bày tỏ tiếc nuối với sự mất mát của anh. Rất nhiều người đã nói thế với anh. George không hiểu tại sao. Làm như tiếc thương sẽ mang Fred trở lại, hoặc khiến mọi chuyện khá hơn vậy.

 

Dù sao thì anh vẫn cảm ơn cô.

 

Oliver cũng đã đến vào một lúc nào đó, nhưng anh ta ngồi cạnh Percy, Penelope dán chặt vào anh ở bên còn lại. Có gì đó trong George rít lên khi chứng kiến cảnh ấy. Bạn trai của Percy có thể đến, nhưng của Fred thì không. Percy có thể tiếp tục đi hẹn hò, nhưng tro cốt của Fred thì đang sắp được rải.

 

(Bố mẹ anh đã không lên kế hoạch cho phần lớn tang lễ. Bố bận rộn với công việc và mẹ vẫn khóc mỗi khi bà nhìn anh. Bill là người quyết định không tổ chức lễ tang với quan tài mở. Ảnh bảo như vậy sẽ là quá sức chịu đựng với tất cả mọi người. Có lẽ ảnh nói đúng.)

 

Những người hàng xóm đã đến. Nhà Diggory ngồi bên cạnh bố mẹ anh, George nghĩ như vậy khá tốt vì họ cũng hiểu nỗi đau khi mất con cái. Luna và cha cô ấy ngồi cạnh Ginny, em cũng đang dựa vào vai Luna. Giữa Ginny và Ron là Harry, cậu đang nắm chặt tay của cả hai người. Hermione ngồi ở bên còn lại của Ron, đầu gối hai đứa chạm vào nhau.

 

(Anh muốn Lee. Hoặc có lẽ anh không. Anh không chắc lắm.)

 

Bạn của Bill, Benjamin cũng được ngồi kế ảnh. Charlie là người duy nhất không có người bạn nào đến. Tang lễ của Tonks diễn ra hồi tuần trước và Charlie đã về nhà với đôi mắt đờ đẫn.

 

Đội Quidditch với Angelina và Katie là những người ở gần anh nhất, nhưng anh không tập hợp được tí năng lượng nào để rời mắt khỏi chiếc bình đựng tro cốt của Fred.

 

Vị phù thủy ở phía trước đang đọc một bài phát biểu truyền thống về việc phép thuật là một vòng tuần hoàn và cái chết là một phần của nó như thế nào; nhưng George chỉ lắng nghe trong mơ màng, như thể anh đang chìm trong nước và những con sóng cứ ập vào đầu George mỗi khi anh cố gắng ngoi lên. Như thể anh đang chết chìm.

 

Cha anh đã nói một chút về Fred. Oliver cũng vậy. Ron và Ginny cùng nhau bước lên, dính chặt vào nhau đến mức trông như là một người. (Dì của anh từng nói rằng bọn họ là cùng một người, anh và Fred. Chú của bọn họ gọi hai đứa là Freorge trước khi ông qua đời hồi hai đứa bảy tuổi. Cặp sinh đôi cuối cùng đã trông khác nhau kể từ hồi một bên tai của anh bị cắt mất, nhưng giờ thì chẳng còn ai ở đó để khiến mọi người nhầm lẫn nữa.)

 

Anh vốn cũng nên đi lên đó và phát biểu, nhưng George đã nói với Bill là anh không muốn. George không cảm thấy mình muốn nói quá nhiều nữa.

 

George không chắc tang lễ đã kéo dài trong bao lâu. Dạo này thời gian thật buồn cười. Nó trôi đi chậm chạp và trượt qua kẽ tay anh như cát. Anh chỉ biết là Charlie đã huých mình một cái thật nhẹ và bọn họ đứng lên, Charlie nắm lấy khuỷu tay anh, kéo anh ra ngoài. Bạn bè của tất cả mọi người đã rời đi trừ Harry và Hermione, vì Ron sẽ lên cơn hoảng loạn nếu không có họ.

 

Khi George chớp mắt một cái, bọn họ đã đang ở Hang Sóc rồi, “Chúng ta sẽ rải tro của em ấy,” Bill nói với anh, “Địa điểm yêu thích của ẻm, em nhớ chứ?”

 

Anh có nhớ việc này. George nhớ những mùa hè của họ trong khu rừng phía sau nhà, khu rừng mà bạn sẽ phải đi qua để đến được nhà Lovegood và xa hơn nữa để đến nhà Diggory. Anh và Fred đã lang thang đến con suối mất ba mươi phút đi bộ mỗi khi họ có thời gian trong suốt kỳ nghỉ hè.

 

Bọn họ sẽ ngồi đó, đọc và ghi chú cho những món sản phẩm, họ sẽ ngủ trưa trên mấy tảng đá và lắng nghe bầy chim hót. Đôi khi hai đứa sẽ cởi giày với vớ ra để nhúng chân xuống nước. Có lúc hai đứa sẽ ở miết ngoài đó cho đến khi dạ dày réo ầm lên vì đói.

 

Đó là nơi duy nhất cả hai cho phép bản thân mơ về cửa tiệm của mình. George đã rất đau lòng khi phải nói với gia đình mình về nơi này—anh suýt nữa đã không, George suýt nữa đã ích kỷ giữ nó cho riêng mình như một con rồng giữ tiệt mớ vàng của nó—nhưng anh muốn linh hồn của Fred được sống mãi ở đó.

 

Có ai đó thúc nhẹ vào sườn anh. George hít vào một hơi thật mạnh khi thực tế đổ ập vào mình. Ginny đang ở bên cạnh anh, nhìn anh trai mình với vẻ lo lắng không che đậy, “Chúng ta đang ở đây rồi,” Em ấy nói.

 

Ừ nhỉ. George đã không nhận thức được việc mình đang di chuyển.

 

“George làm trước nhé,” Ai đó nói.

 

Anh không quan tâm ai là người lên tiếng. Anh bốc một nắm tro của Fred lên.

 

Bản năng khiến George muốn giữ nó thật gần mình. Anh muốn bảo vệ nó khỏi cơn gió, để nó không bao giờ bị thổi bay mất. Bảo vệ nó như cách anh đã không bảo vệ được Fred.

 

George đã không. Thay vào đó anh xòe tay ra, để cơn gió cuốn nắm tro lên.

 

Nó mang anh đi thật nhẹ nhàng, và George mong là anh trai mình sẽ luôn có thể khiêu vũ theo cách ấy.

 

Không là nỗi buồn sâu sắc nhất bạn từng biết.

Có, đó là nỗi buồn sâu sắc nhất bạn từng biết.

 

Phải mất thêm gần hai tuần nữa George mới ngừng quay sang nói gì đó với Fred, ngừng dừng lại để ảnh kết thúc trò đùa, ngừng huých vào không khí nơi mà anh trai mình lẽ ra phải ở.

 

(Một phần trong anh ghét việc mình đã quên những chuyển động từng là bản năng thứ hai ấy nhanh như thế nào.)

 

Anh dành phần lớn thời gian trốn trong phòng mình, nhìn chằm chằm các bức tường. Ginny đã đến vài lần để cố gắng bắt đầu một trò đùa, nhưng con bé luôn rời đi sau vài phút vì không nhận được hồi đáp.

 

Mẹ cũng đến, nhưng bà hầu như không thể nhìn anh mà không nghẹn ngào. Bố cũng không khá hơn, mà dù sao thì ông cũng bắt đầu dành nhiều thời gian cho công việc hơn, cố gắng khắc phục ảnh hưởng của cuộc chiến tới dân Muggle.

 

Bill và Charlie lại rời khỏi nhà. Bill đang sống với Fleur, còn Charlie thì quay lại Romania. Đâu đó trong đầu Fred là một giọng nói thù ghét, phẫn nộ với cách mọi người dễ dàng quay lại với cuộc sống thường nhật, như thể Fred chưa từng tồn tại. Bên cạnh đó là một giọng nói khác, yên tĩnh hơn, tức giận với chính George khi anh không làm được như họ.

 

Ron dành phần lớn thời gian ở cùng Harry và Hermione. Cậu đã đến phòng George vài lần, thường là mang theo thức ăn và sẽ không rời đi cho đến khi chúng được ăn hết. Lúc đầu George cố gắng từ chối, bởi vì anh hy vọng là nếu mình không ăn thì anh sẽ được gặp lại Fred, nhưng Ron đã nổi cáu lên.

 

“Em đang cố gắng giúp đỡ, George,” Cậu gắt gỏng, “Để em làm đi, em không muốn mất thêm một người anh trai khác.”

 

George đã ăn sau khi Ron nói vậy.

 

Percy, đáng ngạc nhiên thay, là người anh phải chịu đựng nhiều nhất. Thường thì Percy sẽ về nhà sau giờ làm và ngồi đọc sách trên sàn cạnh giường của George. Lần nào anh cũng đều mang theo hai cốc nước và một quyển sách nữa cho George.

 

“Anh biết em chưa đọc cuốn này đâu George,” Ảnh nói vậy vào lần đầu ghé thăm, “Nó khá là mới, có vài chương nói về mấy loại bùa nổ.”

 

George chỉ rên lên và lăn sang một bên.

 

“Anh biết em thích đọc sách mà, anh đã thấy em đọc sách nhiều lần rồi,” Percy nói tiếp trong lúc bước đến gần hơn, “Anh cũng biết là em thích bùa nổ nữa, vì em đã hỏi về chúng mỗi lần Charlie về thăm nhà.”

 

Khi George từ chối trả lời, Percy thở dài ngồi xuống và tiếp tục đọc sách, để lại cuốn sách không được chạm đến ở chiếc bàn cạnh giường. Nó sẽ ở đó ngay cả sau khi Percy rời đi, trong trường hợp George đổi ý.

 

Chồng sách đã dày lên rất nhiều trong vài tuần kế tiếp.

 

Bởi vì số một là con số cô đơn nhất bạn từng biết.

Số một là con số cô đơn nhất bạn từng biết đến.

 

Lá thư thông báo thu hồi nhà khiến George cuối cùng cũng nhớ về cửa tiệm. Nơi đó đã đóng cửa cả mấy tháng nay rồi. Mấy kệ hàng bây giờ chắc phải đang đầy mạng nhện với bụi bặm.

 

Anh đã nhờ Ginny đi cùng. Em ấy có vẻ giật mình khi nghe anh hỏi, nhưng sau đó đã nhanh chóng gật đầu và đi thay đồ.

 

Bọn họ đến cửa hàng và trông thấy cửa sổ bị đóng kín.

 

“Quào,” Ginny nói khi George mở cửa, nó kêu lên kẽo kẹt khi mở ra trong chậm rãi, “Em đoán là chúng ta nên dọn dẹp nơi này.”

 

Em ấy nói đúng. Có rất nhiều bụi bám trên tường, và George biết là một vài sản phẩm của bọn họ đã hết hạn. Anh sẽ phải vứt chúng đi. Phòng thí nghiệm pha chế thuốc ở phía sau có lẽ còn tệ hơn. Có mùi gì đó kỳ lạ bốc lên từ phía bên phải cửa tiệm, anh nghĩ là có loài gặm nhấm nào đó đã chui vào món Kẹo Gây Nôn.

 

“Có lẽ chúng ta có thể rủ mọi người qua đây tổ chức một ngày dọn dẹp,” Ginny nói tiếp, “Gọi Lee này! Percy thì có thể giúp anh xử lý vụ giấy tờ thu hồi nhà.”

 

George ậm ừ, dạo lòng vòng quanh tiệm. Ginny vô thức bám theo sau. Anh đẩy cánh cửa sau quầy tính tiền dẫn xuống một hành lang nhỏ. Phòng tắm trông cũng tạm ổn, nhưng chắc là cần cọ rửa đôi chút. Có một kệ sách bám bụi dày đặc ở bên cạnh, anh nghĩ mình đã thoáng nghe thấy tiếng lũ yêu tinh Doxie.

 

George mở cửa phòng thí nghiệm. Đúng như anh đoán, nơi này bừa bộn kinh khủng. Ginny đứng sau lưng anh suýt nôn nên George đã vội khép cửa lại, rồi cả hai lại bước tiếp.

 

Anh dừng chân trước một cầu thang, Ginny bên cạnh bỗng im bặt. Chiếc cầu thang được làm bằng gỗ, bị cong vênh theo cách khá kỳ lạ. Có một bậc thang ở giữa đã rơi ra, vài bậc khác thì kêu lên kẽo cà kẽo kẹt. Anh và Fred chưa bao giờ kịp sửa chúng.

 

Trên lầu là phòng ngủ của hai anh em.

 

(Bọn họ đã dành cả ba tuần đầu tiên ở đó khi vừa mua cửa tiệm. Hai đứa đã làm việc rất chăm chỉ với hệ thống chiếu sáng và đồ trang trí, kết quả là thường mệt đến mức lăn ra ngủ ngay khi bò lên giường.

 

Căn phòng không hề ấm cúng chút nào, các bức tường trống trơn, chỉ dán mỗi một tấm áp phích của đội Falmouth Falcons và vài bức ảnh. Có hai chiếc giường đơn giống nhau được đẩy sát vào hai góc phòng và một căn bếp nhỏ. Bill đã mang vài cái ghế đến, nhưng bọn họ đã làm hỏng tận hai cái khi đùa giỡn với nhau ngay trong đêm đầu tiên.

 

Hóa ra việc sống một mình khó hơn cả hai nghĩ. Sách vở và ghi chú chất đầy trên mọi mặt phẳng, quần áo vương vãi lung tung trên sàn, bát đĩa thì cứ chồng chất lên dần.

 

Hai đứa không có thời gian làm việc nhà, nhưng Fred và George chưa bao giờ có nhiều niềm vui đến thế.)

 

Ginny huých anh, “Đi nào, chúng ta nên thu dọn một ít đồ của ảnh.”

 

George đã cố di chuyển, nhưng phổi anh cảm giác như đang bị nghiền nát vậy. (Fred chết rồi, đầu ảnh đang chảy máu tại sao nó không dừng lại ảnh chết rồi ảnh chết rồi—)

 

“George.”

 

Anh không nhận ra là mình đang lắc đầu cho đến khi Ginny hỏi tại sao anh lại làm thế. Anh không biết.

 

Lẽ ra Fred phải có mặt ở đây. Đây là giấc mơ của bọn họ, không phải của riêng George. Chính Fred đã nghĩ ra một nửa ý tưởng, là người lắp giá sách trong phòng thí nghiệm, là người đã chạy đua với anh lên cầu thang.

 

Lẽ ra Fred phải có mặt ở đây, nhưng ảnh đã không.

 

Ảnh chỉ kịp sống với giấc mơ ấy trong vài tháng ngắn ngủi. Ảnh sẽ không bao giờ thấy được niềm vui trong mắt tụi trẻ, hay cái đảo mắt trìu mến của các bậc cha mẹ. Ảnh sẽ không nghe được tiếng cười của đám thanh thiếu niên, hay những lời thì thầm khe khẽ của đám bạn bè đang toan tính trò nghịch ngợm. Ảnh sẽ không còn ở đó để lên kế hoạch, để pha chế thuốc, không còn ngồi lặng lẽ đọc sách suốt hàng giờ, hay viết thêm vào danh sách tên sản phẩm cứ dài mãi.

 

Ảnh sẽ không có ở đó để chứng kiến tiệm Phù Thủy Quỷ Quái Nhà Weasley vươn đến sự thành công rực rỡ. Ảnh sẽ không có ở đó để nghe mẹ nói là bà rất tự hào. (Bà sẽ, cả hai đều đồng ý về điều đó. Một khi bà thấy được sự khác biệt mà họ đã làm nên, bà sẽ tự hào về hai thằng con trai đã quyết định nghỉ học ngang của mình.)

 

Mọi thứ đều cảm thấy sai khi chỉ có George được trải qua điều đó. Nó sai khi không có Fred. Nó sai khi giấc mơ không bao giờ trọn vẹn nếu George không có anh trai mình.

 

Vậy thì anh sẽ không.

 

George quay sang nhìn con bé Ginny đang bắt đầu trở nên hoảng loạn, “Anh sẽ bán cửa tiệm.”

 

Đời chẳng còn vui nữa từ hồi anh đi mất.

Em của anh bây giờ chỉ nhớ những ngày xưa.

 

Percy và George đang ngồi trong phòng anh như thường lệ khi George nói với Percy là anh sẽ bán cửa tiệm.

 

Anh nghe thấy tiếng Percy xê dịch. George biết là anh trai mình sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này. Anh đã chờ đợi những lời tra hỏi, nhưng nó đã không đến.

 

Một lúc lâu sau Percy mới lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhưng rõ ràng là đã không đọc nữa, “Tại sao?”

 

George nhún vai.

 

Percy lườm anh, “Đừng nhún vai, George. Em biết là anh không thể thấy em làm thế khi đang đọc sách.”

 

George đảo mắt.

 

“George, anh đang cố gắng giúp đỡ. Để anh làm đi,” Percy đặt cái đánh dấu trang vào và đóng cuốn sách lại, dồn sự chú ý vào George. Cảm giác thật ngột ngạt.

 

“Biến mẹ đi,” George nói, kéo cái mền lên sát ngực mình hơn, “Em không cần anh giúp.”

 

Anh trai anh nhăn mày, “Em chưa bao giờ cần,” Ảnh nói, “Anh không quan tâm. Việc của anh là giữ cho em tỉnh táo và còn sống.”

 

“Giữ cho Fred sống sót cũng là việc của anh.”

 

Anh không chắc tại sao mình lại nói vậy, hoặc tại sao khuôn mặt khi bị sốc của Percy trông thỏa mãn đến thế. Ngực anh thắt lại, cổ họng thì cảm giác như bị bóp nghẹt.

 

“Anh đã thất bại một lần rồi, Percy. Điều gì khiến anh nghĩ là lần này mình sẽ không tiếp tục thất bại?”

 

Percy đứng bật dậy, “Dừng lại đi, George,” anh nói, nhưng George có thể thấy sắc đỏ thoáng qua trong mắt anh, má ửng hồng. Nó thúc đẩy anh theo một cách méo mó nào đó.

 

“Em ghét anh,” Anh nghẹn ngào trong bối rối, “Anh đã giết ảnh, Perce. Anh đã giết ảnh. Em không nghĩ mình sẽ bao giờ tha thứ được cho anh đâu.”

 

“Anh không—”

 

“Lúc đó ảnh đang cười. Ảnh đang phân tâm. Ảnh đã có thể tránh đi, nhưng anh lại mở cái miệng ngu ngốc của mình ra và ảnh đã đứng lại.”

 

“Ẻm— Fred sẽ không muốn em đổ lỗi cho anh—”

 

“Biến đi, Percy.”

 

“George, anh biết là em đang đau buồn. Anh xin lỗi vì đã ép em hơi quá, anh chỉ đang cố giúp em không suy sụp nữa—”

 

“Biến đi.”

 

“Không,” Percy nói, vô tình hơi quá to tiếng, “Anh không thể tin tưởng để em một mình ngay bây giờ.”

 

George đá tung cái mền ra, đứng dậy. Tay anh siết chặt lại, sải bước đến chỗ anh trai mình đang đứng, George run rẩy.

 

Và George Weasley đấm anh.

 

Anh hét lên điều gì đó khi cưỡi lên người Percy, ảnh cũng đang đánh trả. Nhưng Percy chưa bao giờ là một chiến binh cả, George cũng vậy. Fred luôn là người giận dữ hơn còn George luôn là người giữ mối hận thù.

 

Anh dừng lại khi Percy bắt đầu van nài.

 

“Fred, dừng lại đi Fred,” Percy nói, và George thấy chiếc mũi ướt máu của ảnh. Thấy tay của chính mình, nhuốm đỏ máu của một người anh trai khác.

 

(Ảnh chết rồi, ảnh chết rồi. Fred chết rồi.)

 

Percy nhanh chóng lấy lại tỉnh táo khi nhận ra sai lầm của mình, “George,” Anh thì thầm, “George, anh xin—”

 

“Ước gì anh mới là người chết thay cho ảnh.”

 

(Bố mẹ anh rất nhanh đã có mặt ở đó, hét lên và nắm tay Percy, nhìn anh với ánh mắt lo lắng cùng thất vọng. Nhưng Percy chưa bao giờ rời mắt khỏi anh.)

 

(George sẽ không bao giờ thừa nhận là anh không muốn Percy chết. Anh sẽ không bao giờ thừa nhận, rằng trong số tất cả mọi người, anh đã ước gì mình mới chính là người đã chết.)

 

Bởi vì số một là con số cô đơn nhất bạn từng biết.

Số một là con số cô đơn nhất bạn từng biết đến.

 

Percy đã ngừng đến phòng anh sau trận đánh nhau của hai đứa. Anh từng hỏi Ron khi cậu mang thức ăn tới, nhưng Ron chỉ nói là ảnh cần một chút không gian.

 

“Nói vậy với ảnh không hay chút nào, George. Ảnh cũng tự đổ lỗi cho chính mình nhiều như anh á,” Ron nhìn anh với ánh mắt không tán thành hiếm hoi, “Em biết anh đang đau buồn, nhưng mọi người cũng vậy mà.”

 

(George biết anh đang khiến gia đình mình cảm thấy nặng nề hơn. Anh biết họ đang lo lắng vì mọi người gần như không bao giờ để anh ở một mình nữa. Anh vốn cũng chẳng muốn thành ra thế này.)

 

(Có lẽ tốt nhất là chính anh cũng đi luôn.)

 

Tối đó George đã không ngủ. Thay vào đó anh lôi giấy, mực và bút lông ngỗng ra.

 

‘Em xin lỗi, Percy,’ Anh viết, ‘Em yêu anh.’

 

George viết thư cho tất cả những người mình nhớ tới. (Có lẽ chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu anh biết là mọi người sẽ tìm được lời từ biệt của anh.) (Anh đã không bao giờ có cơ hội từ biệt Fred đàng hoàng.)

 

Khi viết xong, anh cẩn thận xếp chúng thành một chồng gọn gàng, đặt lên chồng sách Percy đã mang đến cho mình được để chung với mớ thư từ ở đầu giường. Lòng dũng cảm của George hẳn đã chết cùng Fred trong cuộc chiến, bởi vì anh không chắc là mình có thể bước về phía cánh cửa phòng ngủ không. Không phải một mình. Không phải khi anh biết mình sẽ không quay trở lại.

 

Anh cầm đũa phép trong tay, rón rén đi tới chỗ tủ quần áo và lôi ra một con voi nhồi bông. Đó là con thú bông đồ chơi cũ kỹ, khá bẩn với màu xanh nhạt và mấy miếng vá, chỉ khâu màu sáng của Fred. Con khỉ đã rơi mất một mắt, cũng có nhiều mũi khâu y hệt của anh là món tiếp theo. George nhẹ nhàng kẹp chúng dưới cánh tay mình rồi đi về phía cửa.

 

(Hồi còn nhỏ, anh với Fred đã luôn mang chúng đi khắp nơi. Hai đứa đã dừng lại khi lên sáu, nhưng dù sao thì luôn dính lấy nhau ở bất cứ đâu cũng có cảm giác hệt như vậy. Có ai đó bên cạnh điều mà George từng xem là lẽ đương nhiên, bây giờ thì nó đã biến mất, anh không nghĩ rằng mình sẽ bao giờ ngừng theo đuổi được cảm giác đó.)

 

George hy vọng là sẽ không ai tìm thấy anh trên cánh đồng. Mọi người sẽ biết chuyện gì đã xảy ra ngay khi họ phát hiện anh đã rời khỏi phòng mình. Anh mong họ sẽ không tự mình đi tìm anh. George cũng cảm thấy hơi tệ cho người nào tìm thấy xác chết của anh nữa, nhưng miễn đó không phải là gia đình George thì anh chẳng quan tâm lắm.

 

(George biết cả nhà sẽ buồn lắm. Fred thì có thể sẽ bóp chết anh luôn, và nếu như thế giới bên kia có thật thì George chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận té tát. Nhưng anh không bận tâm lắm. Chỉ cần được gặp lại Fred thì mọi thứ đều đáng giá hết, kể cả khi ảnh có giận George hoài đi nữa.)

 

Nhiều năm lén lút quanh nhà cùng với Fred đã dạy anh bước nào sẽ phát ra âm thanh cót két và cánh cửa nào sẽ kêu kẽo kẹt khi mở ra. Vậy nên George đã nhanh chóng thành công trốn thoát đến cánh đồng rộng lớn trong im lặng.

 

Anh bước đi thật nhanh, cố không nghĩ đến những trận Quidditch từng diễn ra ở đây, nghĩ về những trò biến hình, trốn tìm, về những Tử thần Thực tử đã đốt trụi nhà anh, về cảnh Harry truy đuổi chúng với Ginny chạy theo cậu và không chắc liệu có ai trong hai đứa quay lại không.

 

Khi đã đi đủ xa khỏi Hang Sóc, George ngồi xuống bãi cỏ. Anh cẩn thận đặt hai con thú nhồi bông ra đằng sau, vì chỉ có vậy mới khiến anh tin là có người đang bảo vệ phía sau lưng mình. Cỏ chạm vào cánh tay George.

 

Anh hy vọng mình sẽ không thối rữa trước khi được tìm thấy.

 

Một lời nguyền cắt nhanh lên cổ tay gây ra nhiều tác động hơn George mong đợi. Máu ồng ộc tuôn ra, nhuốm ướt bộ đồ ngủ của anh, nhỏ tỏng tỏng xuống thảm cỏ. Giờ thì George không thể dừng lại được nữa, nhưng chiếc đũa phép trên tay anh lại bỗng dưng trở nên quá nặng.

 

George xoay xở yểm một lời nguyền khác, lần này lên đùi mình, trước khi làm rớt đũa phép. Ống quần trái của anh bây giờ đã rách toạc và ướt máu.

 

Thế rồi anh nhìn xuống tay mình.

 

Máu. Máu ở khắp mọi nơi. Bức tường vỡ vụn ra phía sau lưng anh, George gần như không kịp thấy nụ cười của Percy tắt ngúm trước khi quay ngoắt lại. Fred chết rồi. Ảnh vốn nên ở ngay đó, nhưng sau lưng George chỉ có mỗi một đống đổ nát. Anh đã nhào ngay đến để đào Fred ra, nhưng chỉ tìm thấy một cánh tay (nó đẫm máu, bị cắt nát và chắc chắn là đã gãy—) trước khi có ai đó túm lấy anh. Đó là Percy với đôi mắt trợn to, hét lên rằng bọn họ không thể ở lại đây, họ sẽ quay lại sau.

 

George đang run rẩy, nhiều hơn bao giờ hết. Hơi thở anh đứt quãng. Tầm nhìn thì mờ đi, nhưng anh nghe được có tiếng hét.

 

Mọi người đang hét lên xung quanh George, nhưng tai anh đã ù đi để có thể nghe thấy bất cứ lời nào. Anh chạm lên tai mình— tại sao nó lại không ngừng bị ù, chết tiệt— George không cảm nhận được gì ngoài máu dính nhớp. Anh mất tai rồi.

 

“—rge!”

 

Mẹ anh khóc nức nở khi nhìn thấy anh. Sau đó, bà nhìn vào khuôn mặt anh với Percy và lần đầu tiên chú ý cơ thể được cả hai ôm cẩn thận.

 

Có ai đó tóm lấy anh. Tầm nhìn của George đang trở nên mờ hơn bao giờ hết, vậy nên phải mất vài giây anh mới nhận ra khuôn mặt kia.

 

Mẹ của anh.

 

(Anh đã, ích kỷ thay, mong rằng khi tầm nhìn tối sầm lại nghĩa là mình sắp chết.)

 

Số một là con số cô đơn nhất.

Số một là con số cô đơn nhất.

Số một là con số cô đơn nhất bạn từng biết.

 

George biết mình đã thất bại khi tỉnh lại trong một căn phòng màu trắng sáng sủa. Việc ý thức được mình suýt nữa đã thành công thiêu đốt lồng ngực anh. George suýt nữa đã làm được rồi, suýt nữa đã rơi vào vòng tay êm ái của bóng tối sâu thẳm rồi. Giờ thì anh sẽ không có cơ hội để thử lại trong một thời gian ngắn tiếp theo.

 

Anh thấy gia đình mình khi liếc nhìn quanh căn phòng. Ron đang ngồi cạnh cửa ra vào, trông có vẻ lo lắng khi phải tách khỏi Harry và Hermione. Ginny đang ngủ ở cuối giường, bên cạnh Percy đang đọc sách. Bill đang để Charlie ngủ trên vai mình trong góc phòng. Mẹ anh ngồi ngay bên phải giường bệnh, bố nhẹ nhàng xoa vai an ủi bà từ phía sau. Căn phòng đầy mùi dược phẩm, ga trải giường mỏng, miệng George thì vẫn còn đắng nghét vì cái món thuốc nào đó anh không nhận ra, anh cũng có thể nghe thấy tiếng các y tá qua lại vội vã bên ngoài nữa.

 

Anh vẫn còn sống. Có thứ gì đó trong George vỡ ra. Anh không muốn ở đây, anh muốn chết, và anh đã không.

 

Tại sao anh phải sống khi Fred không thể? Tại sao anh lại không thể kéo anh trai mình đến nơi an toàn? Tại sao anh lại không thể cứu được anh trai mình, hay không thể tự giết được mình?

 

George biết gia đình mình đang nhìn, có lẽ tiếng khóc bất ngờ của anh đã đánh thức Ginny và Charlie, làm Percy giật mình khỏi bất cứ trang sách nào ảnh đang đọc. Anh không quan tâm, anh vẫn còn sống còn Fred thì không. George đã thất bại và không thể xin lỗi anh trai sinh đôi của mình vì điều đó.

 

Anh đã không chú ý đến cái chạm an ủi của mẹ cho đến khi bà bắt đầu ngâm nga. Đó là một giai điệu mà anh nhớ là thuộc về những ngày xưa, khi anh ngã bệnh, khi cuộn tròn trên giường mẹ sau một cơn ác mộng, khi anh té ngã và trầy xước đầu gối.

 

Nó nhanh chóng giúp George bình tĩnh lại như bao lần. Với bàn tay vẫn đang xoa đầu anh, bà nói.

 

“George, má cứ tưởng má mất con rồi.”

 

Anh nhìn chằm chằm vào bức tường, không chắc là mình dám đối diện với ánh mắt của bà.

 

Mẹ anh nói tiếp, “Má không thể nào hạnh phúc hơn được nữa khi tìm thấy con, hay…” Giọng bà nhỏ dần, “Con là đồ ích kỷ khi đã cố làm ra chuyện như vậy.”

 

George cuối cùng cũng nhìn mẹ của mình. Đôi mắt bà ngấn lệ, trông ngập tràn sự phản bội và sợ hãi. Anh lại nhìn đi chỗ khác.

 

“Ý má là, con có bao giờ nghĩ đến cảm giác của không? Của ba con? Các anh em con? Chỉ Fred thôi đã quá đủ rồi,” Bà vẫn tiếp tục, bắt đầu quay lại với cái giọng điệu la mắng quen thuộc, “Con thật là quá trẻ con. Quá ngu ngốc. Quá là tệ. Sao con có thể làm thế với má của mình chứ George?”

 

Cổ họng George nghẹn lại, hoàn toàn không chắc mình nên xin lỗi thế nào. Có lẽ nếu anh thành công thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn với bà, anh cay đắng nghĩ vậy.

 

Chuyển động trong góc phòng thu hút sự chú ý của George. Bill đứng dậy, Charlie thì đã hoàn toàn tỉnh táo.

 

“Má,” Bill lên tiếng, bước đến gần hơn, “Má đừng nói vậy. Ẻm đã mất anh của mình, má thông cảm cho ẻm chút đi.”

 

Molly đứng bật dậy, buông thõng hai tay, “Còn đã mất một đứa con trai, Bill.”

 

“Ẻm đã mệt mỏi lắm rồi má à, ẻm không cần phải nghe thêm mấy chuyện này nữa đâu. Fred là anh trai sinh đôi của ẻm mà,” Bill nhỏ giọng, giơ đôi tay đầy sẹo lên như thể bà là một con thú hoang.

 

“Và nó chết rồi! Con trai má chết rồi! Tối qua má suýt mất nó đó Bill. là người tìm thấy nó, là người giữ nó sống đến khi y sĩ tới nơi. Má không quan tâm nếu con ghét má vì những lời này, nhưng George đã rất ích kỷ khi không nghĩ đến chúng ta.”

 

“Tối qua ẻm suýt nữa đã tự sát rồi, má à. Bây giờ quan trọng là ẻm kìa, chứ không phải tụi mình đang cảm thấy thế nào.”

 

Mẹ anh đã lặng đi trong vài giây, “Không. Con đã không thấy chỗ máu đó, Bill. Má đã. Má đã thấy những gì nó làm với chính mình.”

 

Và George lên tiếng, “Má— con xin lỗi má. Con không có định để má tìm thấy con như vậy.”

 

Tất cả mọi người đều quay ngoắt lại nhìn anh. George bỗng hơi tự hỏi, liệu cả nhà có quên là anh đang ở đây không.

 

“Không,” Ginny gắt gỏng, mọi người lại nhìn sang con bé, George thì suýt đã giật mình, “Ảnh đang nằm trên giường bệnh luôn á, ảnh không nên xin lỗi cái gì cả.”

 

Bố anh cau mày, vẫn xoa cánh tay mẹ anh. Ginny đứng thẳng như một cái cây bám chặt vào vị trí của mình.

 

“Ginny,” Ông lên tiếng, nghe như không ngủ đã nhiều ngày— có lẽ ông thực sự đã không, “Đừng tranh cãi thêm nữa con à.”

 

George có thể nhận ra sự cố chấp trên khuôn mặt em gái mình trước cả khi con bé nói, “Không.”

 

“Ginny, được rồi mà,” Anh thì thầm. Anh không muốn cả nhà cãi nhau vì mình. (Tại sao anh lại luôn tổn thương gia đình mình chứ?)

 

“Không đâu,” Em trả lời, cơn tức lóe lên trong mắt, “Anh được phép làm bậy, được đau khổ và thương tiếc. Anh không cần phải đè nén mớ cảm xúc tiêu cực đó. Anh có quyền cảm nhận nó, George à.”

 

Mẹ anh im lặng.

 

“Má à,” Ginny nói tiếp, “Má đừng làm vậy với ảnh như đã làm với con hồi năm nhất, con xin má đó. Má đừng biến nỗi đau của ảnh thành của má.”

 

Khi George nhìn về phía bà, khuôn mặt mẹ anh đã ướt đẫm lệ, và bà đang bám chặt vào cha anh như thể ông là điều duy nhất còn giữ bà đứng vững vậy. Cảm giác tội lỗi giày vò trong dạ dày anh, nhưng George đã ngó lơ nó.

 

Sự im lặng đè nặng lên căn phòng. Cảm giác thật ngột ngạt, nhưng George nghĩ thà như vậy còn hơn là làm rạn nứt thêm mối quan hệ quấn quýt keo sơn của cả nhà mình suốt bấy lâu nay.

 

Sau cùng, mẹ hất tay bố ra và rời khỏi phòng. Sự im lặng bao trùm.

 

Số một là con số cô đơn nhất, nó tệ hơn, hơn số hai rất nhiều.

 

Một trong các y tá đang trông chừng anh. Bọn họ luôn luôn, bởi vì George không được phép ở một mình. Anh vẫn chưa quen với việc mở cửa phòng tắm, cũng cảm thấy hơi buồn nôn khi làm vậy nữa.

 

Hôm nay bệnh viện đã cho phép những người không phải gia đình đến thăm bệnh, vậy nên tất cả những gì George cần làm trước khi phải đối phó với cơn thịnh nộ của Lee Jordan, là tham gia trị liệu tâm lý.

 

Cuộc sống trong bệnh viện rất nhàm chán, nên anh mong Lee sẽ lén mang thứ gì đó vào. Bọn họ đã đưa cho anh một cây bút lông cùi, nhưng nó rất khó dùng và có xu hướng sẽ phun mực vào mắt người dùng. Ron đã mang chồng sách ở tủ đầu giường George đến cho anh, nhưng anh chỉ đọc được một tí là đã muốn phát điên lên rồi.

 

Lee sẽ lật tung mọi thứ lên, nhưng cậu ta cũng sẽ muốn nói về Fred.

 

Nhà Jordan chỉ vừa quay về nước Anh, George đã không gặp Lee từ trước—

 

Tiếng gõ cửa đã làm gián đoạn suy nghĩ của anh.

 

Cô y tá đã rời đi khi bác sĩ trị liệu đến. Ông ấy là một người đàn ông cao lớn với những vết nhăn nhẹ quanh mắt, điều đó khiến George hơi nhớ về bố mình. Ông có mái tóc ngắn và đang nở một nụ cười ấm áp.

 

“Xin chào, cậu George,” Ông cất tiếng chào như thường lệ, vẫy vẫy tay khi bước đến ngồi xuống cạnh giường, “Cậu có gì muốn tâm sự không?”

 

Như mọi khi, George nhìn chằm chằm vào tay mình và lắc đầu.

 

“Chà,” Bác sĩ Williams nói, thò tay lấy chiếc bút lông ngỗng—không phải cái sẽ phun mực như của George—ra từ áo choàng, “Mấy bữa nay cậu đã đọc gì vậy?”

 

Cuộc trò chuyện cứ tiếp diễn như vậy thêm vài phút nữa, bác sĩ Williams dễ dàng phá vỡ sự im lặng khó xử bằng một câu hỏi khác về việc đọc sách của anh.

 

“Hôm nay người ngoài sẽ được phép đến thăm bệnh cậu đúng không? Cậu cảm thấy thế nào?”

 

George hơi khựng lại, “Chắc là phấn khích, tôi đã không gặp Lee khá lâu rồi. Nhà cậu ấy phải lẩn trốn trong suốt cuộc chiến.”

 

Bác sĩ William gật đầu, ghi chú gì đó vào tờ giấy da trước mặt mình, “Cậu có lo lắng không?”

 

“Tôi nghĩ là có, tôi đã không gặp cậu ấy từ trước—” Anh dừng lại, “Cậu ấy sẽ muốn nói về ảnh.”

 

“Tôi nghĩ như vậy sẽ tốt hơn George à,” Bác sĩ Williams nói nhẹ nhàng, “Cậu đã kể với tôi là gia đình cậu không thường nói về Fred. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu có thể nhớ về cậu ấy với một ai đó biết Fred.”

 

“Nhưng tôi đang ở trong bệnh viện và cậu ấy sẽ biết chính xác lý do là gì. Tôi không biết phải giải thích với cậu ấy vì sao mình lại làm vậy thế nào.”

 

“Hai người là bạn thân mà đúng không? Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ phán xét cậu đâu. Nếu cậu chưa sẵn sàng thì chúng ta có thể lùi chủ đề này lại sau, nhưng tôi tin là cậu sẽ ổn thôi.”

 

 

George đang đọc sách khi y tá mở cửa phòng ra.

 

“Sắp đến giờ thăm bệnh rồi,” Cô nói, “Cậu có muốn đổi ý không?”

 

Anh nghĩ là mình có thể nói có. Nếu vậy thì anh sẽ không cần phải đối mặt với những ký ức về anh trai mình; không cần phải chính thức xé bộ ba thành bộ đôi; không cần phải nhìn vào mắt người bạn thân của mình khi cả hai đều biết là George có ý định bỏ cậu ta lại một mình.

 

Nhưng anh nghĩ đến bác sĩ Williams, nên George cố lấy lại can đảm và gật đầu.

 

Cô y tá liếc nhìn vị đồng nghiệp đang canh chừng anh ở góc phòng, “Vậy thì bọn tôi sẽ để cậu một mình trong khoảng 30 phút khi thăm bệnh.”

 

Anh gật đầu, cô liền rời đi để dẫn Lee đến.

 

Cảm giác đợi bọn họ quay lại thật hồi hộp. Cuốn sách vẫn đang được để mở trên đùi anh, nhưng George đã lờ nó đi để nhìn chằm chằm vào tấm ga trải giường. Quá trình dẫn Lee đến đây không thể mất quá nhiều thời gian được, nhưng anh lại cảm giác nó dài như vô tận vậy.

 

(Có lẽ đây là hình phạt cho anh vì đã sống sót.)

 

Khi George nghe thấy tiếng cô y tá đứng lên, anh biết đã đến lúc.

 

George nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của bạn mình.

 

“Này, George,” Lee nói, lúng túng ngọ nguậy, “Chỗ nằm đẹp đấy.”

 

Anh không thể ngăn chính mình nở một nụ cười tươi rói. (Lẽ ra Fred cũng nên có ở đây để mỉm cười. George nghĩ vậy, và nụ cười trên khuôn mặt anh biến mất.)

 

“Chào, Lee. Bố mẹ mày sao rồi? Các chị em của mày nữa?”

 

“Bọn họ vẫn ổn.”

 

Cuộc trò chuyện chìm vào sự im lặng ngượng ngùng.

 

Lee nuốt nước bọt, “Tao xin lỗi. Vì đã không có ở đó.”

 

“Khi Fred chết” không được nói thành lời.

 

“Không sao đâu.”

 

“Mày không thể ngăn cản chuyện đó” không được nói thành lời.

 

“Hôm bữa Ginny đã gửi thư cho tao. Tao đang trên đường đến thăm khi—” Lee ngừng lại, “Ờ, mày biết đó. Ẻm lo cho mày, ẻm bảo mày muốn bán cửa tiệm?”

 

Cảm giác tội lỗi giày xé lồng ngực George, cào cấu cổ họng anh như một con thú hoang. Ích kỷ, một giọng nói vang lên trong đầu anh.

 

“Tao xin lỗi.”

 

Lee lắc đầu, “Không, không. Tao hiểu. Tao cũng đang rối bời hết cả lên đây. Tao đã nghĩ tụi mình sẽ có nhiều thời gian với nhau, với nó hơn. Tao đã nghĩ là một ngày nào đó tao sẽ có thể kết hôn với nó một cách hợp pháp. Nhưng đó không phải là lỗi của mày. Chiến tranh quá tàn nhẫn.”

 

“Tao cảm thấy rất tội lỗi,” George lên tiếng thừa nhận, lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào tấm ga trải giường, “Khi làm bất cứ thứ gì. Vì tao biết là ảnh không thể.”

 

Lee không nói gì trong suốt cả phút, “Vậy nên mày mới muốn bán cửa tiệm?” Cậu lặng lẽ hỏi.

 

George gật đầu, nhắm mắt lại, “Đó từng là giấc mơ của bọn tao. Thật không công bằng khi ảnh— khi ảnh sẽ không—”

 

“Nhưng nó sẽ muốn mày tiếp tục.”

 

George ngẩng đầu lên và thấy Lee đang nhìn lại mình với khuôn mặt nghiêm túc.

 

“Nó sẽ muốn cả hai đứa mình bước tiếp. Nó sẽ muốn mày tiếp tục kinh doanh, đi chơi với tao và với anh em mày. Nó sẽ muốn mày hạnh phúc. Tao không ép mày giữ cửa tiệm lại, nhưng tao biết là Fred sẽ muốn.”

 

“Ảnh cũng sẽ muốn mày hạnh phúc nữa, Lee,” George nhẹ nhàng nói, quan sát biểu cảm đau đớn lướt qua khuôn mặt Lee, “Mày xứng đáng được sống với giấc mơ của mình, kể cả khi không phải với ảnh. Ảnh sẽ muốn mày thôi thương nhớ ảnh mà bước tiếp. Ảnh sẽ muốn mày tìm một anh bạn trai mới và kết hôn với anh ta khi được hợp pháp hóa.”

 

“Ừ,” Cậu ta thì thầm, “Có lẽ là vậy.”

 

Sự im lặng lại bao trùm lên bọn họ như một đám mây, nhưng lần này thì nó cảm giác thật dễ chịu.

 

Số một là con số do hai chia đôi mà ra.

 

George được cho xuất viện vào tuần sau. Mẹ anh đã không để George rời khỏi tầm quan sát của bà suốt cả ngày, anh cũng chú ý thấy bà sẽ cau mày nhìn chằm chằm vào cánh đồng trước nhà nữa.

 

Ngày đầu quay về nhà của anh bận rộn hơn George mong đợi. Bố đã ngượng ngùng hỏi anh có muốn giúp ông sửa cái lò vi sóng của dân Muggle không, George đồng ý. Cả hai người đều ngó lơ việc bố không để anh chạm vào bất cứ vật sắc nhọn nào. Sau cùng thì cái lò vi sóng vẫn tanh bành, nhưng có gì đó nói với George là bố anh không thực sự để tâm khi ông choàng vai kéo anh đi ăn tối, như thể ông đang đảm bảo là George vẫn còn ở đó.

 

Trong bữa tối, Ron quen tay chất thức ăn lên dĩa George như cậu đã làm suốt nhiều năm với Harry và Hermione. Chỗ ngồi bên trái anh trống không, và nó vẫn tiếp tục như vậy suốt buổi.

 

Mọi thứ yên tĩnh hơn thường lệ, nhưng không hoàn toàn im lặng. Bố nói về buổi chiều của ông ở cửa hàng, Percy thì đang giảng về vài cái luật ngu ngốc nào đó. Ron nhắc đến kế hoạch hẹn hò với Hermione, Bill đề cập đến chuyến thăm gia đình Fleur sắp tới. Ginny kể là em đang lên kế hoạch cho mùa Quidditch tiếp theo ở Hogwarts, Charlie với mẹ thì đang khẽ tranh cãi về đời sống tình yêu của ảnh. Tại một lúc nào đó, Mẹ George nhìn sang anh với một nụ cười nhẹ.

 

George nhận ra, rằng mọi người đang im lặng để chờ anh lên tiếng. Anh nghĩ đến Lee, đến bác sĩ Williams, đến sự lảng tránh khó chịu những chủ đề về anh trai sinh đôi của mình. Không một ai nên quên ảnh, lờ ảnh đi cả; anh nghĩ vậy và trước khi kịp suy xét thêm, từ ngữ đã rời khỏi miệng George, “Con nghĩ Fred sẽ thích cuốn sách con đang đọc.”

 

Nụ cười của mẹ anh biến mất nhanh như một cơn gió, thay vào đó là đôi mắt mở to. Ginny sặc ngụm súp.

 

“Nó nói về bùa nổ,” Anh tiếp tục, “Fred thích chúng. Ảnh đã làm hầu hết những thứ liên quan đến pháo hoa hồi ở Hogwarts.”

 

Anh bắt gặp ánh mắt của Charlie, ảnh hẳn đã nhận ra điều gì từ khuôn mặt của anh, vì Charlie đã nói thêm, “Ẻm đã gửi cho con rất nhiều thư hỏi xin vảy rồng, thậm chí là năn nỉ luôn. Ẻm bảo là hy vọng chúng sẽ khiến pháo hoa nổ xịn sò hơn nữa, con nghĩ vậy? Con có bảo là không được nhưng cuối cùng ẻm đã khiến con mệt muốn chết nên—” Charlie tự ngắt lời sau cái liếc của mẹ, bà đã chuyển sự chú ý của mình sang anh, “Ờm, thôi không có gì đâu ạ.”

 

Dù vậy, có gì đó trong George sáng bừng lên với câu chuyện. (Giả vờ rằng Fred không lỡ mất điều gì trong đời sẽ dễ dàng hơn nếu anh nghĩ về cuộc sống Fred từng có.)

 

Bữa tối vẫn có cảm giác ngượng ngùng sau cuộc trò chuyện đó, với mẹ anh nhìn Charlie như muốn ôm anh hoặc mắng anh vì chuyện mấy cái vảy rồng, nhưng George lại nhìn chằm chằm vào chỗ trống bên cạnh mình. Mọi người nhớ mày, anh nghĩ.

 

Charlie khẽ huých vai anh trên đường lên lầu, “Mà ừ, thì anh không nghĩ là mấy cái vảy rồng đã giúp được gì,” Anh nói nhỏ, khóe miệng hơi nhếch lên. Đôi mắt anh trông buồn bã, nhưng nó nhắc George nhớ tới hồi trước khi Charlie tốt nghiệp (trước chuyện của Fred, trước khi anh bị mất tai, trước chiến tranh, trước khi Voldemort trở lại), khi ảnh chơi Quidditch với mọi người, khi ảnh biến việc xua đuổi yêu tinh vườn thành trò chơi, khi ảnh và Bill dắt cả đám đi bơi suốt kỳ nghỉ hè.

 

“Cảm ơn anh,” George thì thầm như vậy với ảnh. Vì đã nhớ không được nói thành lời.

 

Percy đang đợi anh trên lầu.

 

Ảnh đang ngồi trên giường, chuyện mà trước đây ảnh chưa từng làm. Percy nhìn lên khi George bước vào phòng.

 

“Anh xin lỗi,” Percy vừa nói, vừa nghịch ngợm chiếc kính của mình, “Anh không nên hành xử khốn nạn như vậy. Anh không nên gọi em là—” Anh dừng lại, cái tên của Fred tắt lịm trên đầu lưỡi, “Lẽ ra anh nên đàng hoàng hơn. Anh không nên bỏ cả nhà vì công việc, không nên đứng về phía Bộ. Anh đang cố hết sức để bù đắp cho em, cho ba má và mọi người nữa, nhưng anh không còn cơ hội bù đắp cho Fred và—”

 

“Percy,” George cau mày lên tiếng, bước tới gần cái giường sau một khắc khựng lại trước cửa, “Thôi bỏ đi anh.”

 

Percy lắc đầu, nhìn anh chằm chằm với cái biểu cảm van xin, “Không, không, anh đã giết ẻm. Anh đã thất bại, George. Em nói đúng. Anh cũng đã suýt giết em nữa. Anh đã suýt mất em. Và— anh hiểu là em đang buồn vì Fred đã chết và anh là thằng khốn nạn còn cả nhà thì không ai nhắc đến ẻm hết vì tất cả chúng ta đều đang đau buồn. Anh hiểu vì sao em lại cố…” Percy nói, giọng cứ nhỏ dần về sau.

 

Ảnh đã đứng dậy vào một lúc nào đó giữa những lời tuôn trào, George lại bước đến gần hơn chút nữa.

 

“Đó không phải lỗi của anh,” Percy đã hé miệng ra để lên tiếng bác bỏ, ảnh đã cau mày lại, nhưng George ngắt lời anh, “Em mới là đứa khốn nạn vì đã nói vậy, Ron đã nổi cáu với em. Anh không gây ra chuyện đó. Em không gây ra chuyện đó. Không ai đã cả. Những chuyện tồi tệ đã xảy ra. Chiến tranh chết tiệt. Voldemort chết tiệt.”

 

Anh cuối cùng đã đến chỗ Percy. George nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào bức tường trong lúc ngọ nguậy cổ tay mình, nơi có những vết sẹo từ lần cố gắng đó được che giấu dưới lớp áo dài tay.

 

“Đừng làm vậy George, em sẽ khiến nó rách ra đấy,” Anh trai anh nói, trông như đã bị rút hết sức lực. Anh không sụp xuống—Percy luôn luôn đứng thẳng—nhưng khuôn mặt anh đã dịu đi, không còn trông tự mãn như thường ngày.

 

George dừng lại, chuyển sang nghịch đốt ngón tay mình, không ngừng dùng ngón cái xoa xoa chúng, “Em nhớ ảnh. Lúc nào cũng nhớ ảnh hết. Thật không đúng khi mọi người đang dần bước tiếp, không ai nói về ảnh cả. Suốt mấy tháng rồi và âm thanh bức tường sụp xuống sau lưng em vẫn còn vang lên rõ mồn một. Ảnh là anh trai sinh đôi của em. Phần ích kỷ trong em bảo rằng chỉ có em mới nên đau buồn, nhưng sự thật không phải vậy. Ảnh xứng đáng nhận được nhiều hơn, nhiều hơn thế.”

 

Percy ngồi xuống bên cạnh anh. Tai ảnh ửng hồng, mắt thì sụp xuống, một dấu hiệu cho thấy rằng ảnh sắp khóc, “Phải mất một thời gian anh mới nhận ra là anh cần tiếc thương ẻm. Anh nghĩ cả nhà mình đã bị cuốn vào nỗi buồn của nhau, đến mức chúng ta đều quên mất nỗi buồn của chính mình.”

 

“Ý anh là cuốn vào nỗi buồn của em ấy ạ.”

 

“Không,” Percy lắc đầu, “Không chỉ có mỗi em. Má cũng rối bời lắm. Anh nghĩ em đã không để ý, nhưng tối nào má cũng đi kiểm tra tụi mình hết. Thi thoảng má vẫn làm vậy. Anh đoán đó là lý do má tìm thấy em vào buổi tối ấy. Ba cũng không thích về nhà quá nhiều nữa. Ba không nói gì cả, nhưng ba luôn về muộn và thu dọn đồ lề mề hơn. Gần đây Ron vẫn ở với Harry và Hermione, Merlin biết ba đứa nó cũng sang chấn vô cùng, anh cũng biết là Ron hay gặp ác mộng nữa. Anh đã nghe ẻm khóc với hai đứa nó vài lần. Ginny thì trộm mất cái áo len cũ của Fred và mặc nó đi ngủ mỗi tối. Anh từng bắt gặp Bill đang ngắm tấm ảnh của ẻm được ảnh cất trong ví mình gần đây. Đôi khi anh sẽ trò chuyện với Fleur qua thư, chị ấy kể là phải đến gần sáng ảnh mới chịu đi ngủ, còn đâu ảnh chỉ ngồi khóc thôi. Charlie thì lao đầu vào công việc nhiều hơn để đối phó với chuyện đó, một người bạn của ảnh ở khu bảo tồn rồng mà anh hay trò chuyện qua thư đã kể vậy với anh.”

 

George thả lỏng, ngã ngửa lên cái gối như một con rối bị cắt đứt dây. Percy vẫn ngồi yên tại chỗ.

 

“Anh cũng rất buồn. Kiểu vậy, anh chỉ cố đảm bảo là sẽ không ai phát điên. Anh đã giữ liên lạc với bạn bè của mọi người, trừ ba má. Anh nghĩ là như vậy thì sẽ không ai đi quá xa, nhưng tụi mình đã cãi nhau và cái tính khốn nạn của anh bộc phát, anh xin lỗi em nhiều.”

 

Dường như có gì đó trong Percy đã vỡ ra. Hai vai anh thậm chí căng cứng hơn cả trước đó, thế rồi ảnh bật khóc nức nở. Percy không phải kiểu người sẽ khóc trong im lặng, điều ấy còn hiện ra rõ ràng hơn nữa khi ảnh sụp đổ.

 

“Anh xin lỗi em, George,” Percy nói, lặp đi lặp lại, “Anh xin lỗi.”

 

George đá nhẹ anh một cái, “Này, Perce. Đó không phải lỗi của anh. Em cũng xin lỗi anh.”

 

Có gì đó trong dạ dày anh vặn vẹo khi George nghe tiếng tiếng nức nở của anh trai mình (nó nghe quá giống như hồi bọn họ gục xuống bên cơ thể Fred), nhưng George biết Percy cần điều này. Vậy nên anh ngồi dậy, vươn tay ôm lấy anh mình và kiên nhẫn ngồi như vậy cho đến khi ảnh cảm thấy ổn hơn.

 

Đó là những gì Percy đã làm cho anh.

 

 

Percy đã ngủ thiếp đi vào một lúc nào đó. Anh nằm trên giường George, trông vẫn cứng nhắc vì Percy luôn cứng nhắc.

 

Anh khá chắc là mình cũng đã ngủ thiếp đi, nhưng chiếc đồng hồ trên cổ tay cho anh biết bây giờ chỉ mới bảy giờ.

 

Mọi thứ, theo một cách nào đó, thật bình yên.

 

Hoặc là chỉ như vậy cho đến khi cánh cửa cót két mở ra. Anh vươn tay về phía chiếc đũa phép của mình—ít nhất là nơi nó nên ở, anh không được sử dụng phép thuật mà không có giám sát cho đến khi được bác sĩ Williams cho phép—và di chuyển để bảo vệ Percy.

 

Khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, George nhìn thấy khuôn mặt kiệt sức của mẹ mình, “Ồ,” Bà thì thầm, “Má cứ nghĩ hai đứa vẫn đang ngủ.”

 

“Percy đang,” Anh nhỏ giọng nói với mẹ mình như vậy thay vì hỏi bà đang làm gì.

 

Mẹ anh lại dòm kỹ hơn, như thể muốn chắc chắn rằng Percy thực sự đang ở đó. Anh nghĩ là bà cần làm vậy thật.

 

“Con đã ngủ thiếp đi trước đó,” Anh nói thêm, không quá chắc mình nên nói gì.

 

“Ừ, má đã đến ngó chừng con khi không thấy Percy trong phòng và thấy hai đứa đều đang ngủ, má không làm con giật mình chứ?”

 

Anh lắc đầu, ánh mắt bắt gặp thứ mà mẹ mình đang cầm trên tay.

 

Bà hẳn đã chú ý thấy anh đang nhìn, bởi vì mẹ anh đã nở một nụ cười dịu dàng. Bà giơ hai con thú nhồi bông cũ lên và nói, “Má nghĩ là con vẫn muốn tụi nó.”

 

Không ai nhắc đến việc khá chắc là mẹ anh đã tìm thấy chúng vào cái đêm George cố gắng tự sát, rằng có lẽ bà đã phải giặt sạch máu dính trên người tụi nó khi anh đang hồi phục trong bệnh viện tâm thần.

 

“Cảm ơn má,” Anh vừa nói, vừa vươn tay ra để đón lấy hai con thú bông. Vừa cầm lên, anh đã cảm nhận được là chúng nó rất mềm mại và càng thêm khẳng định, mẹ anh chắc đã dành rất nhiều thời gian để giặt giũ chúng.

 

“Má yêu con,” Bà đáp, “Ngủ ngon, cục cưng của má.”

 

 

Người cuối cùng đến thăm George vào tối hôm đó là Ron. Cậu nhóc bước vào phòng với nắm tay đè chặt lên đùi mình. Khi Ron liếc nhìn Percy, anh đã sẵn sàng giải thích, nhưng thằng nhóc đã không hỏi han gì.

 

“Hermione đã giúp em điền giấy tờ cho cửa tiệm,” Cậu buột miệng.

 

Trong số bất cứ điều gì George đã mong đợi Ron sẽ nói, anh đã không nghĩ đến điều đó.

 

Ron không đợi anh trả lời, “Em biết là anh bảo anh muốn bán cửa tiệm, nhưng anh và Fred đã tốn công sức bao năm trời để gây dựng nên nó, và em biết là nó khiến hai người hạnh phúc. Cho nên em đã, kiểu, cùng Hermione giả chữ ký của anh và nộp giấy tờ lên để giữ cửa tiệm lại và chuyển nhượng một phần cho em, như vậy thì em sẽ có thể giúp anh nhiều hơn.”

 

“Em giả chữ ký của anh?” Là điều đầu tiên anh thốt lên, “Ôi con mẹ nó, Ron!”

 

Sau đó, anh bật cười. George cười như thể anh đã không làm vậy trong nhiều tháng, như thể anh đã chưa từng cười từ trước khi Fred chết. Ron thì mỉm cười ngượng ngùng. (Anh không nên cười ầm lên thế này nếu không có Fred, nhưng anh đang.)

 

“Ờ, em đã làm vậy. Hermione và Harry đã giúp đỡ rất nhiều. Dù sao đó cũng không phải chuyện vi phạm đầu tiên tụi em làm. Anh đừng có nói với má đó.”

 

Percy càu nhàu bên cạnh anh. Điều đó chỉ khiến George cười dữ dội hơn.

 

Anh trai bọn họ ngồi dậy, chớp mắt cáu gắt và mắng cả hai, “Hai đứa không thể im lặng hơn xíu được à?” Ảnh cáu kỉnh nói như vậy rồi lại nằm vật ra ngủ tiếp.

 

Khi George lần nữa nhìn sang Ron, hai tay thằng nhóc đã thả lỏng, “Cửa tiệm sẽ mở lại trong khoảng hai tuần nữa. Nếu anh cảm thấy quá sức thì em sẽ tiếp quản, nhưng giấc mơ của anh và Fred nên được cứu vãn. Anh biết đấy, đó cũng là giấc mơ của anh mà? Anh nên sống với nó.”

 

George mỉm cười khi Ron quay người rời đi. Ngay trước khi cậu đóng cửa lại, George gọi cậu lại, cố gắng im lặng hết sức có thể để không làm Percy giật mình nữa, “Cảm ơn em.”

 

 

(Hai tuần sau đó, George đã có mặt để cắt băng khánh thành tại lễ khai trương lớn thứ hai. Lee đang mỉm cười giữa đám đông, Ron thì đứng bên phải George. Anh nghĩ mình cảm nhận được có ai đó ở bên trái, nhưng khi anh ngó sang thì lại không thấy gì cả. Dù vậy anh biết, Fred cũng có mặt ở đó để chúc mừng.)

 

(Khi ấy cánh tay của anh đã lành lại, nhưng phải mất thêm một tuần nữa anh mới được cho phép tự mình thực hiện phép thuật trở lại.)

 

(Anh không đến cửa tiệm mỗi ngày, mà bố mẹ anh cũng không cho anh chuyển ra riêng cho đến khi Bác sĩ Williams cảm thấy đó là một ý kiến ​​hay, nhưng Ron bắt anh phải đến đó ít nhất mỗi tuần một lần. Những ngày còn lại, Harry và Ron sẽ giám sát mọi thứ.)

 

(Charlie đã về nhà vào ngày giỗ của Fred. Anh ấy ngồi cùng George trong phòng anh, Percy thì đọc sách ở góc phòng, thì thầm kể lại câu chuyện Fred học cách bay trên chổi. Đêm đó, anh lẻn ra ngoài và nằm trên tảng đá ở chỗ thuộc về Fred đó. George không nhúng chân mình xuống nước, nhưng anh đã tận hưởng bầu không khí trong lành và khóc.)

 

(George phải mất tận bốn năm để ngỏ lời mời Angelina đi chơi. Cô bật cười và gọi anh là đồ ngốc vì đã bắt cô phải đợi, nhưng cô ấy đồng ý. Phải mất thêm ba năm nữa họ mới kết hôn. George để trống vị trí phù rể. Khi đứa con đầu lòng của anh chào đời, một cậu con trai, George đã hôn trán cậu bé và thì thầm, “ta yêu con”, có ai đó ở bên trái anh thì thầm đáp lại.)

 

Số một.

Số một là con số cô đơn nhất.